Chương 40:: Đáng Thương

Thập Niên 60: Mang Theo Hệ Thống Phát Sóng Làm Giàu

Nãi Du Công Xã 14-10-2024 07:25:38

Gần đây cả nhà Tăng Lão Yên giống như đã trở thành kẻ thù chung của mọi người, không vì điều gì khác mà chỉ vì thuyền vỏ thép. Thuyền vỏ thép không chỉ là nỗi buồn phiền của đại đội trưởng mà còn là đồ vật khiến toàn bộ đại đội lo nghĩ đến. Đội sản xuất ven biển không hề dễ dàng, phía trên giao nhiệm vụ nặng nề về đánh bắt cá nhưng vào mùa thu đông, sóng gió lớn, cũng có trường hợp người ta lội ra biển nhưng không may mà không thể trở về, mọi người ở đây đã sống những ngày tháng lo lắng phập phồng nhiều rồi, nếu có thuyền tốt thì ít nhất mạng sống của ngư dân cũng có thêm một lớp bảo vệ. Năm nay việc đánh giá rất quan trọng, trong đội sản xuất hơn một ngàn người thế này, có nhà nào hỗn loạn hơn nhà Tăng Lão Yên không? Tất nhiên là có nhưng đến Vương Tam bị bệnh chốc đầu hay Triệu Quang Đầu cũng phải kẹp chặt cái đuôi mà sống, yên tĩnh mà sống tốt biết bao! Thế mà hết lần này đến lần khác, người nhà Tăng Lão Yên lại không biết tốt xấu, dám chạm vào sự xui rủi của mỏ vàng. Người ở đó thuộc đơn vị cấp bộ, trong huyện cũng không thể xen vào, chuyện lần này không báo lên công xã đã xem như may mắn lắm rồi. Mặc dù đã bị phạt nhưng người nhà họ Tăng đến chết cũng chưa chịu thay đổi, bọn họ còn muốn hành chết đứa nhỏ này sao? Bình thường người ta đã phải vội về nhà nấu cơm nhưng hôm nay không ít người tuy bận nhiều việc nhưng cũng không vội về nhà mà chờ cả nhà Tăng Lão Yên xuống núi, bọn họ rất muốn hỏi có phải nhà ông ta còn muốn để đại đội tiếp tục mở cuộc họp đúng không. Tăng Yến Ni nhỏ giọng nói: "Phòng của cháu không thể nào ở được, cháu ngủ ở đây rất thoải mái, buổi tối cháu cũng không muốn về nhà nữa." "Bọn họ còn không để chìa khóa thì làm sao nghĩ đến chuyện mở cửa sổ thông gió, chắc chắn phòng của Yến Ni đã nổi đầy nấm mốc rồi." Một bà cụ chân bó lắc đầu nói. "Phòng của cháu không có cửa sổ, còn rất thối nữa..." Tăng Yến Ni muốn nói lại thôi. "Không có cửa sổ? Lại còn thối nữa sao? Đứa nhỏ này, rốt cuộc cháu ngủ ở nơi thế nào vậy hả?" Liễu Tú Hồng giật mình nói. Mặc dù bà ấy là nữ đội trưởng tiểu đội một, bà ấy cũng không muốn chỉ trích chuyện nhà người này hay nhà người khác, bình thường mọi người cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu gặp, có chuyện gì cũng có thể gặp trên đường rồi nhẹ nhàng nhắc nhở, chỉ cần không đánh nhau đến mức gà bay chó chạy thì rất ít khi bà ấy chủ động vào cửa nhà người ta, cho nên bà ấy thật sự không biết cuộc sống hàng ngày của Tăng Yến Ni thế nào. "Căn phòng làm nhà kho cạnh chuồng gà của nhà cháu... Chính là chỗ ngủ của cháu, từ nhỏ đến lớn cháu đã ngủ ở đó." Đám đông im lặng nhưng chỉ trong chớp mắt thì đã như ong vỡ tổ: "Cái phòng phía sau nhà đó là chỗ cháu ngủ sao? Nhà họ Tăng kia cũng đâu phải không có phòng, vẫn còn nhiều gian phòng như vậy cơ mà, làm sao lại không thể cho con gái mình một chỗ ngủ tử tế như thế?" Đến hàng xóm ở phía trước nhà họ Tăng cũng không biết Tăng Phúc Quý lại để con gái mình ngủ trong gian phòng như thế, việc này có thể giấu tốt như vậy chắc chắn là có nguyên nhân.