Một tháng trôi qua, phương pháp cách thức Đào Nguyên thôn đã bị đám người dự thi dò la được bảy tám phần, tuy rằng không có người nào ăn ý với người thiết kế như Vương Lục, nhưng những người dự thi đi đến được bước này đều là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi, có tài trí hơn người, từng chút từng chút một thăm dò, tích lũy, thu hoạch dần dần trở nên phong phú.
Căn cứ theo như kết luận của đám người dự thi, thôn dân ở Đào Nguyên thôn có một trăm hai mươi người, theo lý mà nói thì cũng đủ để cho hơn hai mươi người dự thi chia nhau.
Cách làm của phần lớn mọi người là chuyên tâm vào việc cách thức một người, dốc toàn lực để tích lũy độ hảo cảm của người đó, sau khi đạt đến một mức độ nhất định, sẽ kích hoạt được nhiệm vụ đặc biệt, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt là có thể rời khỏi Đào Nguyên thôn. Loại nhiệm vụ đặc biệt này một khi đã kích hoạt, bất luận là có hoàn thành hay không cũng sẽ không xuất hiện lại nữa, ví dụ như trưởng thôn, Lưu đại nương, hay là cô thôn nữ Tiểu Phương vì đau khổ đến mức mỗi bữa chỉ ăn được mười cái bánh bao, sẽ không bao giờ nhìn người dự thi khác bằng ánh mắt khác, hay ban cho nhiệm vụ đặc biệt nữa.
Nhiệm vụ đặc biệt giống như một loại giấy thông hành, một khi đã hoàn thành, cho dù là nhiệm vụ cấp Giáp hay là nhiệm vụ cấp Bính đều có thể thuận lợi rời khỏi Đào Nguyên thôn, nhưng độ hoàn thành của các nhiệm vụ hiển nhiên là không giống nhau.
Thế nhưng, mấy nhiệm vụ cấp Giáp thì hoặc là đã bị người ta thực hiện được bảy tám phần, hoặc là đã bị một số kẻ bất tài làm cho hỏng, quả thực là không còn chỗ trống để chen chân vào, mà nhiệm vụ cấp Ất cũng tương tự như vậy, đều bị người ta tranh giành hết cả, chỉ còn lại loại nhiệm vụ vụn vặt cấp Bính cấp Đinh là còn nhiều.
Đối với những người dự thi rời khỏi Vân Ba Đồ muộn, không giành được nhiệm vụ cấp cao mà nói, điều này chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Nhưng trời không tuyệt đường người, chất lượng không đủ thì dùng số lượng bù vào, mười nhiệm vụ cấp Bính gộp lại há chẳng phải cũng có thể sánh bằng một cái nhiệm vụ cấp Ất hay sao? Nếu như có hai mươi, ba mươi nhiệm vụ, có lẽ ngay cả nhiệm vụ cấp Giáp cũng chẳng phải là không thể. Mà những người dự thi đã chiếm được nhiệm vụ cấp Giáp, tất nhiên cũng muốn càng nhiều càng tốt, không muốn bị tụt lại phía sau.
Cho nên, mặc dù trong Đào Nguyên thôn có đến một trăm hai mươi nhiệm vụ, nhưng dưới tranh giành của hơn hai mươi người, rất nhanh sau đó đã rơi vào tình trạng cạn kiệt tài nguyên. Càng bi ai hơn là, trận tranh giành này chẳng những không thể phân chia tài nguyên một cách đồng đều, mà ngược lại còn khiến cho khoảng cách giàu nghèo ngày càng lớn. Những kẻ sớm rời khỏi Vân Ba đồ, lại có cơ duyên giành được nhiệm vụ cấp Giáp, khi cướp đoạt nhiệm vụ cấp thấp cũng thế như chẻ tre, sau một vòng cướp đoạt đã có trong tay mười mấy nhiệm vụ, giàu nứt đố đổ vách. Trong khi đó, một số kẻ xui xẻo lại không giành được dù chỉ một nhiệm vụ, phải trơ mắt đứng nhìn bản thân bị vây chết ở Đào Nguyên thôn!
Sau khi cuộc khủng hoảng tài nguyên bùng nổ, mâu thuẫn có thể bùng phát bất cứ lúc nào, lúc này mọi người không hẹn mà cùng nhớ đến một người.
Từ đầu chí cuối vẫn luôn ẩn mình trong hậu viện nhà trưởng thôn, chưa từng ra tay, cũng chưa từng chiếm cứ bất kỳ nhiệm vụ nào... Đã qua một khoảng thời gian dài như vậy, rốt cuộc hắn đang chờ đợi điều gì?
"Kỳ quái, đứa nhỏ này rốt cuộc đang chờ đợi điều gì?"
Trên tầng mây, Lưu Hiển đã nhìn chằm chằm vào những đám mây gần một tháng trời đến mức phát chán, lúc này nhịn không được mà ngáp dài một cái.
Bởi vì phạm phải tội tụ tập đánh bạc, vị trưởng lão vốn rất được tín nhiệm trong môn phái này bị phạt đến đây để giám sát. Hai mươi ngày qua, lão cứ như pho tượng đá Vọng Phu, không nhúc nhích, ngoại trừ ngồi thiền, tu luyện, hấp thụ tinh hoa đất trời ra thì cũng chỉ có thể lấy việc quan sát Đào Nguyên thôn để làm thú vui tiêu khiển. Cũng may là những câu chuyện trong thôn này cũng khá thú vị, nhìn ngắm cũng không đến nỗi nhàm chán, đặc biệt là câu chuyện giữa vị Hoàng tử nọ và Tiểu Phương, suýt chút nữa đã khiến cho lão vì phì cười mà tẩu hỏa nhập ma trong lúc đang tu luyện.
Nhưng mà, với tư cách là một khán giả, trong lòng Lưu Hiển cũng có phần bất mãn... Rốt cuộc thì tên tiểu tử thôn quê được chưởng môn dặn dò phải chú ý đến kia đang làm gì vậy? Rõ ràng là ở Vân Ba Đồ đã đạt được thành tích khiến cho người ta phải kinh ngạc, vậy mà đến Đào Nguyên thôn lại hoàn toàn buông thả bản thân, cam tâm sa đọa hay sao?
Quan sát trên tầng mây không thể nào tỉ mỉ được, nhưng việc Vương Lục hơn một tháng không ra khỏi cửa thì có thể nhìn thấy rõ ràng. Tên tiểu đồng bên cạnh hắn thậm chí đã sớm hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại độ hoàn thành nhiệm vụ của hắn nghiễm nhiên đã lọt vào ba hạng đầu toàn thôn, được vô số con em thế gia nâng niu như viên ngọc quý, cung phụng như ngôi sao, đãi ngộ ngay cả so với vị thiếu gia thiếu chí tiến thủ của hắn cũng phải cao hơn mấy bậc.