Dư Dao Dao vừa "hức hức hức", vừa thưởng thức miếng bít tết thơm ngon.
Thẩm Nghị Sùng cảm thấy khả năng xin tiền của người phụ nữ này lại đạt tới một tầm cao mới.
Nếu cô ta chịu khó thêm một chút, đạt giải Ảnh hậu cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Vì để xin tiền, đúng là diễn xuất tuyệt đỉnh!
Thẩm Nghị Sùng nhíu mày.
Anh lau mặt cho cậu con trai nhỏ đang há miệng ngẩn ngơ vì nước sốt làm bẩn, sau đó ngẩng đầu nhìn.
"Muốn bao nhiêu?"
Dư Dao Dao sửng sốt: "Cái gì?"
"Tiền tiêu vặt tháng này."
Giọng nói của Thẩm Nghị Sùng có chút lạnh lùng.
"Hôm nay cô ở phim trường biểu hiện không tồi."
"Hiếm khi cô diễn giống đến vậy."
Đây là lần đầu tiên anh nghe cô nói ra miệng rằng nhớ anh và con trai.
Nếu không phải năm năm qua anh quá hiểu cô, thì anh đã tin rồi.
Gương mặt xinh đẹp, dịu dàng như tuyết của Dư Dao Dao hiện lên vẻ khó hiểu: "Cái đó liên quan gì đến tiền tiêu vặt? Không phải có thù lao đóng phim sao?"
Cô cũng là một người biết nói lý lẽ.
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng hơi trễ xuống, nhìn sang cậu con trai bên cạnh đang ăn vui vẻ, rồi lạnh lùng liếc về phía cô.
"Những lời cô nói ở phim trường là để cho riêng tôi nghe, không nhớ sao? Không phải vì năm triệu của cô à?"
Bây giờ ngay cả việc ăn bít tết mà cô cũng khóc lóc, chẳng phải đang diễn để xin tiền sao?
Trước kia không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Mỗi lần không hài lòng, cô lại làm trời làm đất, chuyện nhỏ cỏn con cũng khóc cho đến khi thấy tiền mới dừng!
Dư Dao Dao trợn mắt há mồm, nuốt nước bọt, hai mắt sáng rực: "Anh định cho tôi năm triệu? Chỉ vì tôi nói một câu nhớ anh?"
"RẦM!" Thẩm Nghị Sùng giận dữ ném cái nĩa xuống bàn!
Khắp người tỏa ra hơi lạnh, sắc mặt đen như mực.
Cậu bé Thẩm Duệ ngẩng đầu lên, trên khóe miệng vẫn còn dính một hạt cơm.
"Ba bị thần kinh à?"
Dư Dao Dao lập tức cũng nổi giận.
Cô đang yên đang lành nói nhớ anh, anh lại bày ra cái bộ dạng quỷ quái này, chết tiệt!
Người đàn ông này là kiểu chịu ngược đãi sao? Phải làm ngược lại thì anh mới vui à?
Khó hầu hạ còn hơn cả tổ tông!
"Ba, mẹ... mẹ... hai người đừng... cãi nhau..."
Cậu bé con sợ hãi run lên, nước mắt gần như rơi xuống.
Dư Dao Dao trừng mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng một cái, lập tức ôm chặt cậu bé đang sợ hãi đến rớt nước mắt vào lòng, vỗ lưng cậu nhóc an ủi.
"Đừng sợ, đừng sợ, bé ngốc, chúng ta không cãi nhau mà-"
"Mẹ là diễn viên, đây là lời thoại mẹ đang chuẩn bị thử vai cho bộ phim tiếp theo. Con vừa nãy ngủ gật trên xe, mẹ nhờ ba con giúp mẹ luyện thoại."
Cậu bé con ngẩn người, lập tức ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Dư Dao Dao.
Dư Dao Dao lập tức cười rạng rỡ như đóa hoa hướng dương: "Dọa bảo bối rồi, đều là lỗi của ba con, khả năng đọc thoại của ba con quá kém, còn ném nĩa lung tung, chỉ là để che giấu việc anh ấy quên lời thôi."
Cậu bé lập tức quay đầu nhìn Thẩm Nghị Sùng.
Thẩm Nghị Sùng nheo mắt, im lặng một lúc.
"Đúng vậy, ba quên lời."
Cậu bé cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, bật cười: "Ba còn phải luyện thêm nhiều-"
Dư Dao Dao cười ha ha: "Ba không phải là diễn viên, bảo bối tha cho ba đi."
Thẩm Nghị Sùng phức tạp nhìn cô một cái.
Sau bữa cơm, Thẩm Nghị Sùng dẫn con trai đi tắm.
Dù rằng, cậu nhóc cứ ba bước quay đầu một lần, trông chờ nhìn Dư Dao Dao, nhưng vẫn bị ba cậu mặt mày lạnh tanh kéo đi.
"Thẩm Duệ, con cũng là một đứa trẻ trưởng thành rồi, cũng nên biết rằng cấu tạo cơ thể của mình khác với con gái."
Cậu bé Thẩm Duệ nhìn ba đầy oán niệm.
Mẹ nói không sai, ba đúng là kẻ keo kiệt.
Chiều nay chỉ nói ba vài câu, bảo ba học cách tự ngủ, mà giờ ba đã bắt đầu trả thù cậu rồi!
Rõ ràng ba cũng rất ngốc, thoại thì không thuộc, biểu cảm... thì không có!