Nguyễn Khê nhìn cô ấy: "Bởi vì mẹ của cậu ấy không cho Lăng Hào qua lại nhiều với người trong thôn chúng ta. Càng không muốn để cậu ấy lo chuyện bao đồng, sợ chọc phải phiền toái. Nếu mẹ cậu ấy biết được e là sẽ không vui, cho nên chúng ta biết chuyện này là được rồi."
Nguyễn khiết có thể nghe hiểu được câu này, cô ấy lại gật đầu với Nguyễn Khê: "Vâng, em đã nhớ rồi."
Nguyễn Khê xuyên tới đây một thời gian lâu như vậy, đã xảy ra không ít chuyện lớn nhỏ, nhưng xem như cô đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống hiện tại. Thoát khỏi cuộc sống với tiết tấu nhanh chóng đầy áp lực của hiện đại, dần quen với những ngày tháng chậm rãi ở nông thôn.
Ở chỗ này, không có thiết bị giải trí gì, thư từ qua lại hay giao thông đều không phát triển.
Mỗi ngày bị nhốt trong mảnh trời nhỏ ở một phương, chỉ nghĩ tới mấy chuyện ăn no mặc ấm.
Cho nên cảm giác thời gian trôi qua rất chậm, nhìn mặt trời chậm chạp nhô lên rồi từ từ hạ xuống.
Buổi tối ngủ rất sớm, buổi sáng nghe thấy tiếng gà gáy đã phải dậy. Hít thở đều là không khí tươi mới nhất của núi rừng.
Mỗi ngày, cô đều xuất hiện trên đường núi vào giờ này, bước đi uyển chuyển tìm thợ may học nghề.
Hôm nay cũng giống vậy.
Lúc cô đến nhà thợ may ngồi xuống trước máy may, dẫm bàn đạp may ra từng đường chỉ thẳng tắp, lượn sóng hay vòng tròn.
Buổi chiều, mặt trời ngả về phía tây là lúc phải trở về, sẽ tình cờ gặp được Lăng Hào.
Hôm nay, cô gặp được Lăng Hảo ở trên sườn núi, còn cách một đoạn Nguyễn Khê đã vẫy tay gọi cậu: "Em trai!"
Lăng Hào nghe thấy tiếng bèn nhìn về phía cô, cậu đứng lên đi tới trước mặt cô chào đón với vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.
Dường như, cậu chỉ cần nhìn thấy cô thì rất vui vẻ. Bởi vì hiếm khi mới có được một chút vui vẻ ngập tràn trong lòng giữa cuộc sống mưu sinh quá đỗi nghèo khổ và chua xót.
Vì vậy, thậm chí cậu không hề che giấu, tất cả đều hiện rõ trên khóe môi đuôi mày.
Cậu chạy tới trước mặt Nguyễn Khê rồi cất tiếng hỏi: "Chị tìm được sách rồi à?"
Nguyễn Khê gật đầu: "Tìm được rồi, sách ngữ văn và toán từ lớp một đến lớp năm. Tạm thời vẫn chưa tìm được sách giáo khoa cấp hai và cấp ba, nhưng mà bây giờ chúng mình vẫn chưa cần dùng đến. Cứ học hết các kiến thức cấp một đã, nắm chắc cơ sở đã."
Lăng Hào đáp lại: "Bắt đầu từ ngày mai à?"
Nguyễn Khê thả lỏng gân cốt thở phào nhẹ nhõm, đi đến ngồi lên tảng đá: "Ngày mai vẫn chưa được, ngày mai tôi phải đi cùng thầy đến nhà người ta may quần áo. Có lẽ phải mất hai ngày đấy."
Lăng Hào ngồi xuống bên cạnh cô: "Vậy chờ chị về rồi lại bàn sau."
Nguyễn Khê thả lỏng cơ thể ngửa ra sau, trực tiếp nằm trên tảng đá, híp mắt nhìn mặt trời đang dần ngả về phía tây trên bầu trời, bỗng nói một câu: "Không biết khi nào có thể đi nhìn thế giới bên ngoài ngọn núi nhỉ?"
Cảnh tượng cuộc sống trong trí nhớ của nguyên chủ cực kỳ có hạn. Ngoài thôn Mắt Phượng ở núi Phượng Minh ra, thì xa nhất cũng chỉ từng tới thị trấn. Bởi vì cô ba của cô lấy chồng ở trên trấn, trước kia nguyên chủ từng đến nhà cô ấy chơi mấy hôm.
Mà trong lòng Lăng Hào lại bị gợi lên rất nhiều cảm xúc bởi câu nói này của Nguyễn Khê.
Cậu cúi đầu im lặng, dùng dao khắc mẩu gỗ đã hơi trơn bóng trong lòng bàn tay.
Nguyễn Khê nghiêng đầu nhìn cậu, cô nhìn một lát rồi ngồi dậy khỏi tảng đá. Bây giờ tận đáy lòng cô đã coi Lăng Hào như người nhà có thể đào tim móc phổi của mình. Vì vậy, không hề kiêng dè trực tiếp hỏi cậu: "Cậu có nhớ nhà không?"
Đây nếu là ở trước mặt người khác, thì Lăng Hào còn chẳng thèm tiếp lấy một câu. Cậu không dám nói chính mình nhung nhớ mái ấm trước kia, hay nói mình sống ở đây rất cực khổ. Càng không dám nói mỗi ngày đều muốn bay ra khỏi núi lớn rời đi nơi này, cho nên mới khắc máy bay nhỏ.
Nhưng lúc này, cậu chỉ siết chặt con dao nhỏ dùng để khắc mẩu gỗ, rầu rĩ đáp lại một tiếng: "Ừ."