Mạt Thế: Siêu Thị Của Lão Bản Cá Mặn Lại Cháy Hàng Rồi!
Phù Huyễn23-08-2025 21:37:33
"Tinh hạch cấp bốn?"
Lâu Dung nhìn lướt qua kệ hàng phía sau, cảm thấy Nhan Duyệt đang "chặt chém" quá mức.
Đồ trong siêu thị này, giá cao nhất cũng chỉ đến 200 điểm tiêu dùng.
Đừng nói là tinh hạch cấp bốn, đến cái bóng của zombie cấp bốn anh còn chưa thấy đâu nữa là!
"Nói vậy tức là cô không muốn để tôi dẫn người đi đúng không?"
Lâu Dung không phải chưa từng nghĩ đến việc dùng vũ lực để ép họ về.
Nhưng nhớ lại trải nghiệm lần trước cùng với những món hàng kỳ lạ trong siêu thị này – những thứ vốn không nên xuất hiện trong thời mạt thế – khiến anh nhanh chóng từ bỏ ý định.
Sắc mặt Lâu Dung thay đổi liên tục. Mãi sau, anh mới quay lại nói với Nhan Duyệt:
"Số nợ họ thiếu tôi sẽ thay họ trả. Mấy người này đành phiền cô trông nom một thời gian. Đợi tôi lấy được tinh hạch, tôi nhất định sẽ đến trả ngay."
Siêu thị này không đơn giản. Dị năng của anh hoàn toàn không phát huy được tác dụng ở đây, lại thêm một dị năng giả khác mạnh mẽ không kém ở bên cạnh, Lâu Dung quyết định tạm thời nhẫn nhịn, tính toán lâu dài.
"Không vấn đề gì."
Nhan Duyệt gật đầu, chẳng buồn để ý xem Lâu Dung đang toan tính điều gì.
Sau khi Lâu Dung rời đi, bốn người rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Ba người còn lại dường như chẳng bận tâm việc tại sao Lâu Dung lại không đưa họ đi, chỉ vui vẻ tiến lại quầy thanh toán, nhanh chóng trả hết số nợ còn thiếu rồi mua thêm ít thức ăn trong siêu thị.
Những chiếc màn thầu nóng hổi, bánh bao thơm phức khiến cả bốn người không khỏi bất ngờ. Rất nhanh sau đó, họ cắm đầu cắm cổ ăn lấy ăn để.
Rời khỏi nhà máy chế biến thực phẩm, họ chỉ ăn được chút thức ăn mà Nhan Duyệt để ngoài cửa tối hôm trước, từ lâu đã đói lả người.
No nê xong, tinh thần của cả bốn người trông tốt lên trông thấy.
"Lạc Ý, cậu cảm thấy sao rồi?"
Hoa Uyển Uyển lo lắng nhìn Lý Lạc Ý, giọng đầy quan tâm.
Dị năng của cô hiện tại vẫn còn rất yếu, thời gian trị liệu có hạn mà tốc độ hồi phục lại khá chậm. Thực ra lúc bọn họ rời khỏi nhà máy có đến năm người, trong đó có một người cũng bị zombie cào trúng, nhưng cô đã không thể cứu được người đó.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, lòng cô lại tràn ngập day dứt.
"Mình không sao."
Lý Lạc Ý lắc đầu, có vẻ hơi bất ngờ. Sau lần trị liệu này, cậu cảm thấy cơ thể dường như trụ được lâu hơn trước khá nhiều.
Nghe vậy, Hoa Uyển Uyển thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy chúng ta đi tìm cô chủ siêu thị nói chuyện, xin ở lại đây một thời gian. Sau đó mình sẽ tiếp tục trị liệu cho cậu."
Tiêu Hàn đã nghe được cuộc trò chuyện của họ từ lâu, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt thế này.
Chẳng đợi họ mở lời, anh đã vội vàng lên tiếng "tiếp thị" ngay:
"Nếu mọi người không ngại thì có thể ở cùng đội bọn anh. Bọn anh ở khách sạn Hải Thông ở cuối phố, trong đó vẫn còn nhiều phòng trống. Bình thường bọn anh phụ trách bảo vệ an toàn cho siêu thị, cũng như dọn dẹp đám zombie xung quanh. Nếu trong nhóm mọi người có ai muốn tham gia diệt zombie, có thể theo đội bọn anh ra ngoài hành động."
Tiêu Hàn nhiệt tình giới thiệu, điều kiện đưa ra quả thực rất hấp dẫn.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là chi tiết anh ta vừa nói – "bảo vệ siêu thị".
Sau những gì đã trải qua ở nhà máy chế biến thực phẩm, bốn người ít nhiều cũng có sự đề phòng đối với các đội nhóm lớn mạnh.
Nhưng nếu họ thực sự là đội chuyên bảo vệ siêu thị thì chắc sẽ không giống như mấy thế lực kia đâu nhỉ?
Vừa nghĩ vậy, cuối cùng cả nhóm gật đầu đồng ý.
Bốn người chọn ba phòng gần nhóm của Tiêu Hàn để ở. Vì Lý Lạc Ý vẫn cần tiếp tục được chữa trị, cộng thêm việc không ai muốn ở một mình, nên tạm thời cả nhóm ở chung một phòng.
Thời gian dần trôi đến gần tám giờ tối mà vẫn chưa thấy Tư Mặc và mọi người quay về.
Tiêu Hàn ngồi không yên, để lại hai thành viên ở lại trông coi, còn mình thì chạy ra siêu thị xem tình hình.
"Người vẫn chưa về à?"
Vừa đến cửa siêu thị, Tiêu Hàn liền thấy Thiều Cảnh Sơn đang đứng bên ngoài, dáng vẻ có chút sốt ruột.
"Vẫn..."
Thiều Cảnh Sơn vừa mở miệng, chữ "vẫn" vừa thoát ra, từ đầu phố bỗng thấp thoáng xuất hiện vài bóng người.
"Họ về rồi."
Nói xong câu đó, vẻ mặt căng thẳng của anh ta mới dần thả lỏng. Cuối cùng, anh ta thở ra một hơi dài, như thể gánh nặng trong lòng vừa được trút bỏ.