Ấm đun nước trong bếp vang lên tiếng "lạch cạch" rồi yên tĩnh hẳn, chỉ còn tiếng ùng ục của nước sôi bên trong như hòa vào một nhịp với tim cô, vang lên trong nhà... Ánh đèn ấm áp trên đỉnh đầu rọi thẳng vào hai người. Nguyễn Tinh Trầm ngẩng đầu, khuôn mặt xinh xắn tinh tế hiện rõ vẻ không thể tin được.
Bên tai cô xuất hiện ảo giác, lặp đi lặp lại câu nói vừa rồi của Cố Húc.
"Từ trước tới nay, anh không phải người có tính tình dễ chịu, hay hành động theo cảm xúc. Nhưng chỉ cần chuyện liên quan đến em, anh đều hết sức cẩn thận, sợ đến gần quá em sẽ sợ hãi rồi lùi bước, tránh ở nơi an toàn khiến anh không thể nhìn thấy."
"Có điều, anh cũng sợ lắm. Sợ mình không nói, một ngày nào đó bên cạnh em sẽ xuất hiện người khác. Em rất tốt, trên đời có rất nhiều người thích em. Nếu thật sự có ngày đó, chắc chắn anh sẽ hối hận muốn chết."
Cuối cùng, anh dùng chất giọng khàn khàn dịu dàng hỏi: "Thế nên, Tinh Trầm à..."
"Em, có muốn ở bên anh không?"...
Em, có muốn ở bên anh không?
Những lời đó như bùa chú xuyên thủng màng nhĩ, cứ quanh quẩn bên tai Nguyễn Tinh Trầm.
Ghế sofa hai người ngồi không lớn, khoảng cách giữa cô và Cố Húc còn chưa đến một gang bàn tay. Ngồi ở đây, cô có thể cảm nhận được rõ ràng mùi trầm hương trên người anh.
Người là thật.
Lời nói là thật.
Mọi thứ xung quanh đều là thật.
Nhưng Nguyễn Tinh Trầm biểu hiện rõ ràng vẻ mặt không thể tin nổi. Cô ngẩng đầu, đôi mắt lúc nào cũng tràn ngập sức sống trước màn ảnh giờ ngây ra. Hai cánh môi đỏ mọng mấp máy. Do dự mất một lúc lâu cô mới nói vài tiếng, bé tới mức gần như không nghe thấy.
"Cố Húc, anh..."
Cô muốn xác nhận lại xem mình có nghe nhầm không nhưng người đàn ông bên cạnh rất thông minh, dường như đã biết ngay cô muốn nói gì ngay khoảnh khắc cô mở miệng.
Tay Cố Húc vẫn gác trên lưng ghế sofa.
Cánh tay còn lại giấu dưới lớp áo khoác lông nhìn thì có vẻ như tùy ý đặt đó, nhưng thật ra đang gồng sức. Anh khẩn trương. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, anh tỏ tình với một cô gái, không hề càn rỡ hay đùa vui. Anh cẩn thận từng chút một, trịnh trọng bộc lộ những lời từ tận sâu thẳm trong trái tim với cô.
Thế nhưng, anh sợ cô không tin, sợ cô cho rằng mình đang đùa cợt.
Dù căng thẳng đến đâu, anh cũng không bộc lộ nó trước mặt Nguyễn Tinh Trầm.
Anh không sợ mình bị chê cười. Có điều, cô lo lắng, khẩn trương như vậy, nếu anh còn lắp bắp, đảm bảo lần tỏ tình này sẽ hỏng bét.
Không thể để cô gái nhỏ chạy trốn được.
Phần cằm Cố Húc hơi bạnh ra, ngón tay thon dài co lại, toàn những động tác rất nhỏ, nếu không tinh mắt sẽ không nhìn ra. Khi quay sang nhìn Nguyễn Tinh Trầm, sắc mặt anh ôn hòa, giọng điệu dịu dàng, bộc lộ được sự bao dung và tinh tế, nói: "Anh biết em đang nghĩ gì."
"Chắc chắn em đang nghĩ, những lời vừa rồi là giả dối, là ảo giác của bản thân."
"Và bây giờ, anh muốn nói cho em biết rằng, tất cả đều là thật." Đến nước này, Cố Húc ngồi xổm người xuống. Ban đầu, hai người ngồi song song nói chuyện với nhau, giờ đổi thành đối mặt thổ lộ. Tư thế thay đổi khiến cuộc trò chuyện dù thưa thớt hời hợt vài câu cũng trở nên khẩn trương.
Dáng anh cao.
Nên tuy ngồi xổm nhưng thoạt nhìn vẫn cao hơn Nguyễn Tinh Trầm chừng nửa cái đầu.
Lúc này, đôi tay dày rộng của anh đặt trên vai Nguyễn Tinh Trầm. Cảm nhận được sự run rẩy và giãy giụa, tay anh nhẹ nhàng vỗ về như muốn an ủi, tiếp tục dùng giọng điệu ôn hòa nói với cô: "Nguyễn Tinh Trầm, anh thích em. Anh không biết mình đã thích em từ bao giờ nhưng hiện tại, anh không buông em được."
"Anh muốn nắm tay em, quang minh chính đại xuất hiện trước mặt người khác, để họ biết người tốt như em đã thuộc về anh."
"Anh muốn đưa em đi gặp gia đình anh, bạn bè của anh."
"Anh còn muốn bên em mỗi ngày nữa. Thích ôm sẽ ôm, lúc muốn hôn thì hôn một cái, muốn để em làm nũng ở trong lòng anh, muốn..."
Cố Húc vừa nói vừa quan sát sắc mặt Nguyễn Tinh Trầm. Thấy khuôn mặt ngơ ngác của cô dần ửng đỏ, ánh mắt có dấu hiệu tránh né liền biết cô nghe lọt tai. Anh cười nhẹ, không nói tiếp nữa, chỉ chốt lại bằng một câu: "Thế em có đồng ý ở bên anh không?"
Dứt câu, anh không mở miệng nữa, lẳng lặng chờ câu trả lời của Nguyễn Tinh Trầm.
Mà Nguyễn Tinh Trầm thì sao?
Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Húc.
Nếu không phải tay Cố Húc còn đè nặng trên vai mình, cô đã định trốn luôn.
Cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ có một ngày, Cố Húc tỏ tình với mình. Người cô thích mười năm, thầm thương trộm nhớ suốt mười năm, giờ phút này đang ngồi xổm trước mặt cô, dùng giọng nói nghiêm túc và dịu dàng nhất để thổ lộ. Cô không tin, nhưng... mọi chuyện trước mắt rõ rành rành, đó là sự thật.
Tay cô dính chặt trên sofa, bất an lần mò lung tung và mò thế nào lại vớ được con thú nhồi bông nhỏ.
Cô ôm chặt trong vòng tay mình.
Dường như muốn dùng nó để ổn định lại trái tim đang đập một cách mãnh liệt.
Trong phòng rất yên ắng.
Ngoại trừ tiếng tim đập thình thịch liên hồi của cô thì còn tiếng đồng hồ treo tường chạy vang lên tiếng "tích tắc". Lúc này, cả kim giờ lẫn kim phút đều chỉ về hướng số chín. Không ngờ thời gian đã trôi vèo phát đến chín giờ. Nơi đây là khu chung cư cũ nên người ở toàn người già. Giờ ngoài trời tuyết mênh mông bên ngoài thì những nhà còn để đèn chẳng sót lại mấy căn.
Nguyễn Tinh Trầm biết Cố Húc đang đợi đáp án của mình.
Người đàn ông này rất bướng bỉnh. Nếu cô không trả lời, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua.
Nhưng cô phải đáp lại như thế nào đây?
Dĩ nhiên là cô thích anh. Đây là người mà cô thương thầm mười năm cơ mà. Từ khi anh còn là một thiếu niên đến tận bây giờ, cô luôn yên lặng làm bạn suốt mười năm. Cô rất muốn vui vẻ đồng ý, gom hết tình yêu thương bấy lâu nay rồi nhào vào lòng anh, bộc lộ niềm vui của mình với anh.
Nhưng nỗi sợ hãi lại lấn áp sự yêu thích.
Mặc dù Cố Húc tỏ tình bằng thái độ hết sức trịnh trọng nhưng cô vẫn sợ, đó chỉ là hứng thú nhất thời của anh.
Cô không gánh nổi kết quả ấy nên ngay phút ban đầu đã muốn bỏ chạy.
Đôi mắt trong trẻo rũ xuống, hàng lông mi che đi cảm xúc bên trong. Nguyễn Tinh Trầm cứ ngồi như thế, tay ôm chặt thú nhồi bông, mái tóc xõa tung che giấu đi mọi biểu cảm trên gương mặt. Cô không nhìn anh, cứ chăm chăm nhìn cẳng tay trắng nõn đang gồng sức của mình, nhẹ giọng nói: "Cố Húc, anh đừng đùa nữa."
"Trò đùa này không buồn cười chút nào đâu."
Giọng cô nghe rất gượng gạo, khô khan cứ như cành khô rơi xuống mặt đất giữa trời đông, tạo ra tiếng động.
Cố Húc nghe vậy, tức đến bật cười.
Anh tự cảm thấy màn tỏ tình của mình rất trịnh trọng, chỉ thiếu nước tự tay dâng trái tim đến trước mặt cô gái nhỏ thôi nhưng cô được lắm, còn nghĩ anh đang đùa sao? Cố ảnh đế vốn định mềm mỏng nói chuyện giờ cực kỳ tức giận. Anh đè luôn Nguyễn Tinh Trầm xuống sofa, từ trên cao nhìn xuống cô.
"Em nghĩ anh đùa?"
Cố Húc bày ra vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Thật ra, anh chẳng dùng sức mất. Đến cuối cùng, anh vẫn sợ mình làm cô gái nhỏ bị thương nên dù tức giận cũng gắng sức kiềm chế tính tình. Tuy nhiên, biểu cảm tức giận trên mặt còn đó, anh đè lên người cô, kề sát người, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng, tay nâng cằm, ép hỏi với giọng không cho lối thoát: "Cô gái nhỏ, em biết tính anh thế nào rồi chứ?"
Nguyễn Tinh Trầm bị người ta nâng cằm, không trốn được, đến ánh mắt cũng không thể né tránh.
Chỉ có thể nhìn Cố Húc.
Sắc mặt cô hơi hồng, mắt long lanh nước, sợ hãi lại không dám trốn. Cô sợ mình tránh rồi trốn, người đàn ông trước mặt sẽ tức giận thêm.
Cố Húc cũng không để cô trốn.
Hôm nay, anh đã quyết tâm phải nói rõ chuyện này với cô, đỡ phải để cô suốt ngày như chim cút, đụng tới cái gì cũng trốn. Giờ thì hay rồi, dám nghi ngờ anh đùa giỡn mình.
Anh giữ nguyên động tác nâng cằm cô, mày kiếm khẽ nhếch, giọng chẳng còn ôn hòa như vừa rồi mà giống lúc liếc mắt nhìn người ta bằng nửa con mắt hơn: "Anh đã ở trong giới giải trí nhiều năm, chưa tốt với ai thế này đâu. Hết hỗ trợ cô ấy lúc đóng phim lại sợ cô ấy buồn vì bị người khác nói, dụ dỗ che chở."
"Ngày nào mở mắt ra cũng nói chào buổi sáng với cô ấy, trước khi nhắm mắt đi ngủ thì sợ cô ấy không yên giấc."
"Em nghĩ xem, sao anh lại làm thế?"
Cố Húc cười nhạo, tiếp tục nói: "Em nghĩ anh tốt đến mức đó hả? Hay chỉ coi là một tiền bối tốt bụng? Em quan sát cả cái giới giải trí này đi, có tiền bối nào đối xử với em vậy không? Đưa em về nhà, cho em ngủ lại, lấy quần áo của mình cho em mặc, hửm?" Câu cuối cùng, anh nói nghe rất mập mờ, mặt Nguyễn Tinh Trầm nóng bừng.
Hàng mi cô khẽ rung, vành tai ửng đỏ.
Cô dằn sức, ngượng ngùng muốn nói gì đó mà Cố Húc không cho cơ hội mở miệng. Một tay anh nhéo eo cô, tay kia nắm cằm, nói với khí thế như rời núi lấp biển: "Cưng chiều em, che chở em, thiếu mỗi việc giao mạng sống cho em thôi đấy. Cô gái nhỏ, em còn nghĩ anh đùa không?"
Lúc nói câu đó, Cố Húc nhìn chằm chằm Nguyễn Tinh Trầm.
Nếu cô dám gật đầu hoặc nói một tiếng "phải" thì anh sẽ dạy dỗ người thêm một lần nữa.
May thay, Nguyễn Tinh Trầm vẫn biết thức thời. Cả khuôn mặt cô nóng bừng vì bị anh bóp eo, muốn nghiêng đầu tránh mà không nhúc nhích được, đành rũ mắt, cẩn thận nói: "Cố Húc, em biết sai rồi."
Nhìn chung cũng không tệ lắm.
Cố Húc nhẹ nhàng thở phào một hơi, tâm trạng thoải mái hơn hẳn. Anh buông tay ra, nhìn vệt đỏ trên mặt cô, không nhịn được lòng thầm nghĩ làn da này quá mịn màng. Anh chưa dùng lực mấy đã vậy thì sau này dùng lực nhiều hơn... Anh húng hắng ho, kéo người ngồi dậy.
Anh thay cô xoa xoa vệt đỏ ở phần cằm, dịu dàng nói: "Anh không ép em nhất định phải trả lời trong hôm nay. Em có thể chậm rãi suy nghĩ nhưng không được nghi ngờ anh."
Nguyễn Tinh Trầm sớm đã bị khí thế của anh trấn áp, nào dám nói gì khác?
Anh nói gì cũng bảo được, cực kỳ ngoan ngoãn.
Cố Húc hài lòng, thấy vệt đỏ dần biến mất thì thu tay, nói: "Thôi, đêm đã khuya rồi, em vào bên trong ngủ đi, anh ngủ ở sofa."
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Trầm ngước mắt lên. Cô không đành lòng để Cố Húc ngủ ở sofa. Huống hồ, Cố Húc rất cao, sofa lại bé, nằm thế sẽ rất khó chịu. Vì vậy, cô hơi hé miệng, chần chờ lúc rồi nói: "Cứ để em ngủ ở sofa đi."
Nhìn vẻ mặt tràn đầy quan tâm không thèm che giấu của cô gái nhỏ, Cố Húc rất vui. Anh xoa đầu cô, cảm giác mềm mại sờ lên tốt vô cùng: "Thôi nào, đừng tranh giành việc này với anh. Em không nỡ, vậy anh thì nỡ chắc? Hay là..." Anh hơi khựng lại, chẳng biết nghĩ cái gì mà kề sát vào nói: "Em muốn ngủ với anh?"
Khuôn mặt Nguyễn Tinh Trầm sắp bị đốt cháy khi nghe.
Cô liên tục lùi ra sau, thẳng đến khi sống lưng dán vào phần tựa ghế sofa mới vội vàng ngồi dậy, nói: "Em đi lấy chăn cho anh." Xong, chạy thẳng vào bên trong.
Trong phòng chợt vang lên tiếng cười trầm thấp.
Là Cố Húc cười. Nhìn theo bóng dáng hấp tấp của Nguyễn Tinh Trầm, anh tựa tay trên sofa, cười nhẹ. Khác hẳn với vẻ khẩn trương vừa rồi, giờ anh rất sung sướng, tâm trạng thả lỏng.
Nghĩ đến hình ảnh trước đó, anh không nhịn được cười thêm: "Thiếu dạy bảo."