Chương 46: Có hổ

Xuyên Thành Nông Môn Xinh Đẹp Tiểu Phúc Bao

Phu Bạch Như Tuyết 08-08-2025 18:00:35

"Ừ." Tô Tam Lang cúi đầu giấu đi nước mắt, hắn sợ Triệu thị nhìn thấy mình như vậy, nước mắt liền nhịn không được khóc lên. Ngô lão đầu là đại phu, nơi này của hắn không thiếu ăn mặc, nếu như hắn nguyện ý lưu lại hài tử của hắn, vậy mấy hài tử của hắn liền có đường sống, vô luận như thế nào, hắn cũng phải vì bọn nhỏ cầu xin một chút. Hai phu thê không nói gì nữa, đều yên lặng làm việc. Người một nhà bọn họ đã ở chỗ Ngô lão đầu năm ngày, thân thể Tô Tam Lang cũng sắp khỏe lại, không tới hai ngày cũng nên rời đi. Đối với điểm này, hai người ngầm hiểu trong mắt bọn họ có lẫn nhau, cũng không sợ rời đi nơi này, chỉ là đau lòng mấy đứa nhỏ này, cho dù có một tia hy vọng, bọn họ cũng phải vì đứa nhỏ bắt lấy bất kỳ hy vọng nào. Vịt hầm cũng giống như gà hầm, trong nhà Ngô lão đầu cái gì cũng không thiếu, trước xào sau hầm, cho một ít nấm khô, nước canh trong nồi sôi, mùi thơm liền từng trận bay ra. Khi trời tối dần, thức ăn đã sẵn sang Tam Lang bày cơm, Triệu thị liền đi ra ngoài gọi bọn họ ăn cơm, nhìn hai nhi tử chịu khó nghe lời hỗ trợ mài thuốc, trong lòng Triệu thị cũng có một cỗ ấm áp. Ngô lão đầu thấy Triệu thị, thản nhiên mở miệng: "Cơm chuẩn bị xong chưa? Triệu thị gật đầu: "xong rồi". Ngô lão đầu tựa hồ không muốn cùng Triệu thị nhiều lời. Biết cơm đã chuẩn bị xong cho nên vỗ vỗ tay, hét to với Tô Sùng Tô Hoa: "Được rồi được rồi, hôm nay không làm nữa, ngày mai rảnh rỗi thì làm, ăn cơm trước." Tô Sùng cùng Tô Hoa đặc biệt nhu thuận, nghe được ăn cơm mắt đều sáng lên nhưng vẫn đem thuốc bên trong cối đá rửa sạch sẽ, dựa theo Ngô lão đầu dạy bọn họ như vậy, cẩn thận cất kỹ. Bọn họ làm chậm, làm tốt, rõ ràng đói bụng cũng có thể bình tĩnh. Ngô lão đầu nhìn thấy, hắn im lặng không lên tiếng, đợi đến khi thu dọn xong mới cùng nhau vào bếp ăn cơm. Cho dù Ngô lão đầu cái gì cũng không nói, Triệu thị cũng cảm nhận được, hai đứa con trai của mình, rất được Ngô lão đầu thích. Tô tam muội ôm Tô Tiểu Lộc, nhu thuận ở phòng bếp ngồi chờ, đợi đến Ngô lão đầu tới, cung kính đứng dậy đánh chào hỏi: "Chào ông Ngô." Miệng tiểu nha đầu rất ngọt. Ngô lão đầu gật đầu: "Ăn cơm đi." Cơm thơm ngào ngạt vừa phải, không quá cứng cũng không quá mềm, chứng tỏ Triệu thị xử lý rất tốt, canh thịt vịt một nồi đầy ắp thịt, mùi rất thơm, bên trong còn có nấm hương khô, hương vị khỏi nói. Bát đầu tiên của Triệu thị đương nhiên là cho Ngô lão đầu, Ngô lão đầu cũng không khách khí bưng lên ăn, thuận tiện gắp đùi vịt trong bát cho Tô Sùng và Tô Hoa ăn. "Mau ăn cơm đi."Ngô lão đầu thản nhiên nói, sau đó liền vùi đầu ăn thịt và uống canh cho buổi tối. Một nồi thịt, bữa này ăn xong liền đi một nửa. Trong ánh mắt Triệu thị có đau lòng, Ngô lão đầu thoáng nhìn chỉ là liếc mắt một cái, hẹp hòi chưa từng thấy qua việc đời, không có tiền đồ. Cơm nước xong, Tô Tam Lang giúp Triệu thị thu dọn bát đũa. Ngô lão đầu đã trở về phòng. Thời tiết càng ngày càng lạnh, cơ bản ăn cơm xong trời đã tối. Cũng không có chuyện gì, cho nên sau khi rửa mặt đều đi ngủ sớm. Trong đêm, gia đình nằm trên giường, bọn nhỏ đều ngủ hai phu thê còn chưa ngủ. Hôm nay dường như đặc biệt lạnh, Triệu thị thở dài mở miệng nói: "Cha đứa nhỏ trời lạnh hẳn là muốn tuyết rơi đúng không?" Tô Tam Lang nhẹ giọng đáp lại: "Ừ, đã là ngày 12 tháng 11 rồi, tuyết rơi cũng sắp đến rồi." Tô Tam Lang biết trong lòng Triệu thị lo lắng, hắn không khỏi vỗ vỗ bả vai Triệu thị nói: "Mau ngủ đi, không còn sớm nữa." Triệu thị nhàn nhạt đáp một tiếng, hai người không nói chuyện với nhau nữa tựa hồ đã ngủ, nhưng cũng không biết có phải thật ngủ hay không điểm này hai người đều không đề cập tới, con đường phía trước mê mang. Thực sự có thể ngủ được chỉ là nhắm mắt lại và để suy nghĩ của họ lang thang từ bắc chí nam. Lúc này ngoài phòng, dĩ nhiên là tuyết lớn bay tán loạn. Không bao lâu, ngay trên mặt đất trải một tầng trắng noãn, tuyết lớn còn đang rơi, lúc này thôn xóm im lặng, tất cả mọi người tiến vào trong mộng đẹp. Lại thấy núi rừng cây cối yên tĩnh kia lay động, có vài con chim giật mình bay lên, tựa như có vật gì từ trong núi rừng lao xuống , nghiêng ngả lảo đảo thẳng đến trong thôn. Rất nhanh liền có thanh âm cầu cứu lớn tiếng vang lên. Nhà Ngô lão đầu ở đầu thôn, có một bóng người chạy tới, nhào ra ngoài sân liền lớn tiếng đập cửa cùng la lên: "Ngô đại phu, cứu mạng a, Ngô đại phu, ngươi mau đứng lên cứu người a, đã xảy ra chuyện, mèo lớn trên núi làm người bị thương." Người tới ở bên ngoài hô to như vậy, đem Ngô lão đầu đánh thức, ngay cả một nhà Tô Tam Lang cũng tỉnh. Tô Tam Lang đứng dậy nói với Triệu thị: "Hài nhi nương, ngươi mang theo bọn nhỏ ngủ, ta đi ra ngoài xem Ngô đại phu có cần hỗ trợ hay không, ngươi yên tâm đi, thân thể ta đã tốt rồi." Nói xong, Tô Tam Lang liền xoay người xuống giường. Mà Ngô lão đầu, cũng rất nhanh đứng lên, hắn cõng hòm thuốc đi ra cửa, sắc mặt trầm tĩnh thấy Tô Tam Lang cũng không có mặt mũi tốt. "Ồn ào muốn chết." Khi Ngô lão đầu đi ngang qua Tô Tam Lang ra mở cửa, Tô Tam Lang nghe được hắn mang theo lửa giận nói thầm. Bên ngoài tuyết rơi, lại có Lãnh Phong lúc này bị đánh thức đương nhiên là cao hứng không nổi. Tô Tam Lang không lên tiếng, chỉ đuổi theo Ngô lão đầu ở phía sau hắn, chờ hắn sai đi. Ngô lão đầu mở cửa, người tới là người trong thôn, họ Chu gọi Chu Toàn, tuổi không kém Tô Tam Lang bao nhiêu, Tô Tam Lang biết hắn. Cửa vừa mở Chu Toàn liền vội vàng nói: "Ngô đại phu, ngươi mau cùng nhà ta đi thôi, có hai người bị mèo lớn làm bị thương lúc này chờ ngươi cứu mạng đây." "Đi thôi, phía trước dẫn đường, Tô Tam Lang giúp ta xách rương." Ngô lão đầu thản nhiên nói, thuận tiện ném hòm thuốc cho Tô Tam Lang, còn mình thì hai tay ôm vào trong ngực. Chu Toàn sốt ruột cứu người, cũng không có thời gian nói với Tô Tam Lang. vì vậy hắn nhanh chóng dẫn đường đi thật nhanh. Hắn còn sợ Ngô lão đầu theo không kịp, nhưng mỗi lần quay đầu lại nhìn Ngô lão đầu đều gắt gao đi theo, mặt không đỏ khí không tệ, ngược lại Tô Tam Lang thở hổn hển chạy chậm theo. Đến Chu gia liền nghe được bên trong truyền đến tiếng kêu đau đớn của người, còn có phụ nhân luống cuống tay chân hỏi: Thúc, vậy ta có thể làm sao a." Chu Toàn lòng nóng như lửa đốt hô lớn: "Ngươi chó má không hiểu, tuyệt đối không được lộn xộn, mau đi nấu nước, ta mời Ngô đại phu tới. Nói xong Chu Toàn quay đầu khách khí với Ngô lão đầu nói: "Ngô đại phu, hai người này là họ hàng của ta là thợ săn, lần này đang đi săn bị hổ cào bị thương, kính xin người nhất định phải cứu sống bọn họ." Ngô lão đầu thần sắc bình thản: "Ta cũng không dám bảo đảm chỉ có thể nói làm hết sức, nếu như ngươi nhất định phải cứu người sống, vậy mời cao minh khác đi." Lão Ngô sẽ không chiều chuộng bất kỳ ai, cũng không thể hứa hẹn với bất kỳ ai, cũng nổi tiếng là nóng tính, khi nói ra lời này, Chu Toàn không nói nên lời, còn chưa dám mạo phạm, vội vàng nói: "Ngô đại phu ngươi đừng nóng giận, ngươi nói chúng ta đều biết, hãy cố gắng hết sức để cứu người, sống chết đều là ý trời không liên quan đến Ngô đại phu."