Chương 47: Dẫn Sói Vào Nhà 1

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Trình Gia Gia 24-06-2024 06:50:23

Đúng vậy, sau sự hỗn loạn ngày hôm qua, Bộ Quân sự và Chính trị đã kịp thời điều chỉnh chiến lược, quyết định điều động quân đội để duy trì sự ổn định. Khác với cảnh sát, quân đội sẽ không do dự mà nổ súng, nhiệm vụ của họ là giữ vững sự ổn định của đất nước. Khương Ninh nhớ rõ kiếp trước cũng điều động quân đội, mạnh bạo hành quyết những kẻ làm chuyện xấu mới khiến tình hình ổn định lại được. Cô dùng ống nhòm nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy bóng người mặc quần áo màu xanh quân đội đeo súng thật ngồi trên thuyền tấn công đi tuần tra. Thỉnh thoảng có tiếng pháo nổ vang lên suốt buổi sáng, cảm giác thế giới yên tĩnh hơn rất nhiều. Bếp ga bị ngâm trong nước nên không đánh lửa được, Lục Vũ vặn tới vặn lui nhiều lần không lên lửa đành tháo chiếc bếp ga di động ra, thay thế mấy bộ phận, cuối cùng cũng sửa được. Anh ấy rất vui khi tìm thấy giá trị của mình, chủ động đề nghị sửa chữa cho Khương Ninh và 1801. Hai người mời Khương Ninh ăn tối, nói là để cảm ơn cô đã tìm được nhà và thu nhận bọn họ. Hầm đồ khô, khoai tây thái sợi xào với ớt chưng dầu. Khoai tây còn do Khương Ninh mang đến, đã bắt đầu nảy mầm, dùng dao móc bỏ rồi luộc bằng nước nóng. Thức ăn rất đơn giản nhưng lại khiến mắt Trịnh Vỹ Lệ và Lục Vũ suýt ửng đỏ. Sau hai mươi ngày, hai người lần đầu tiên được ăn cơm thơm mềm, được thoải mái tắm nước nóng. Cảm giác no bụng thật sự rất tuyệt, mọi người đều cùng sống lại. "A Ninh, nếu không có em, không chừng hai bọn chị còn đang chen chúc trong nơi trú ẩn." Trịnh Vỹ Lệ cầm cốc nước sôi cụng ly, nghiêm túc nói: "Bữa ăn hôm nay hơi đơn giản, chờ đến một ngày nào đó thế giới khôi phục lại bình thường, chị sẽ mời em đến khách sạn năm sao ăn mấy bữa no." "Được, nếu có cơ hội." Vừa ăn vừa trò chuyện, Lục Vũ mở miệng nói: "Có quân đội xuất hiện, bên ngoài ổn định hơn không ít, nghe nói chính phủ chuyển vật tư đến trung tâm mua sắm, người dân mua sắm theo nhu cầu nhưng có giới hạn số lượng, ngày mai chúng ta có đi không?" "Đi, còn phải đi sớm." "Đúng rồi, hôm nay có rất nhiều người lặn xuống nước vớt vật tư." Lục Vũ nói tiếp: "Từ chỗ chúng ta đến siêu thị có rất đông người chen chúc nhau, thế nhưng thật sự quá sâu, nghe nói rất nhiều người bình thường không có trang bị bị cuốn đi, một số người lặn giỏi có vớt được một ít đồ nhưng đa phần đều bị hỏng, cho nên đành phải bỏ đi." Trịnh Vỹ Lệ thở dài: "Nếu không nhờ có A Ninh nhắc nhở, bây giờ chúng ta cũng sẽ đói bụng." Trung tâm mua sắm mở cửa từ tám giờ, mọi người hẹn nhau đặt đồng hồ báo thức lúc sáu giờ. Chuẩn bị một chút, sáu giờ rưỡi ra ngoài. 1801 không đi, đương nhiên nhiệm vụ giữ nhà rơi xuống người anh. Sáu giờ rưỡi mới tảng sáng nhưng đã có không ít người đi ra ngoài, mất một tiếng mới đến được trung tâm mua sắm. Đi thẳng từ tầng bốn vào, khắp nơi đều ướt sũng, chỉ thấy đâu đâu cũng là đầu người đen nhánh. Cửa hàng nằm ở lầu sáu nhưng mọi người đã xếp hàng dài đến lầu bốn, nghe nói có người đã tới xếp hàng từ tối hôm qua để có thể giành được cơ hội vào trong. Hiện trường có quân nhân đeo súng thật tuần tra, nhờ thủ đoạn mạnh bạo ngày hôm qua mà chỗ này tuy ồn ào nhưng không có ai dám làm bậy. Ba người vội vàng đi xếp hàng. Thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều người đến xếp hàng. Đúng tám giờ thì mở cửa, mỗi lần cho năm mươi người đi vào, chỉ cho thời gian năm phút, hết giờ phải ra thanh toán. Hạn mức mua cực kỳ nghiêm ngặt, mỗi người chỉ được mua hai cân lương thực, phải mang theo căn cước và trả bằng tiền mặt. Xếp hàng ba tiếng, mua trong năm phút. Cửa hàng rộng như vậy, chẳng những phải nhanh tay mà còn phải nhanh chân. Ba người thương lượng xong, gạo và mì mới ăn no nhất, tuyệt đối đừng lấy các loại ngũ cốc. Phía nam ăn cơm, hơn nữa không dễ bảo quản bột mì trong thời tiết ẩm ướt, Khương Ninh chọn gạo, Trịnh Vỹ Lệ và Lục Vũ đều lấy hai cân. Một trăm đồng một cân! Tuyệt đối đừng chê đắt, có tiền cũng không mua được đâu.