"Tỷ tỷ nói rất đúng, muội cũng đang nghĩ sáng mai sau khi thỉnh an Cảnh Nhân Cung trở về, thì phải đi chỗ Hoa Phi nương nương xem thử."
Chân Hoàn nghe Thẩm Mi Trang nói xong cũng không cảm thấy có gì không đúng, không biết nghĩ tới điều gì, khuôn mặt cười e thẹn: "Tỷ tỷ, Hoàng Thượng đối xử với muội như vậy, chính muội cũng không ngờ rằng, mấy thứ này tới quá nhanh quá tốt, tốt đến mức nằm ngoài dự liệu của muội, tỷ tỷ, tỷ nói cho muội biết, đây là thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi,"
Thẩm Mi Trang nghe lời Chân Hoàn nói, lời chân tâm thật ý: "Ngay cả tỷ nhìn cũng nóng mắt."
"Hoàng Thượng sủng ái là thật, Lệ Tần làm khó là thật, sau này hậu cung ghen ghét cũng là thật, tỷ tỷ, tỷ nói muội nên làm cái gì bây giờ?"
Sự băn khoăn của Chân Hoàn hoàn toàn không phải là giả, nàng nhớ tới đoạn thời gian trước Niên Thế Lan nói với nàng những lời kia, tuy rằng người ngoài thoạt nhìn Niên Thế Lan độc đắc ân sủng, nhưng nghĩ đến cuộc sống của Hoa Phi cũng không tốt như bên ngoài nhìn thấy. Nếu không phải liên lụy đến triều đình, sợ là Hoàng hậu cũng sẽ không nhẫn nhịn với Hoa Phi chứ?
Niên Thế Lan nghe hai người nói, trong lòng có chút cảm thán, dứt khoát cho Tụng Chi một ánh mắt, mình liền đi vào trong.
"Nương nương cẩn thận chút."
Tụng Chi đương nhiên hiểu ý của Niên Thế Lan, nhắc nhở rất tốt.
Chân Hoàn và Thẩm Mi Trang trong phòng vừa nghe thanh âm Tụng Chi, tranh thủ thời gian nhìn thoáng qua nhau, sau đó đứng lên.
"Hoa Phi nương nương cát tường."
"Mau đứng lên đi, ta nghe bên ngoài nói Huệ Quý Nhân cũng ở chỗ này, không để bọn họ thông báo cho mình mà vào."
Niên Thế Lan cười nói: "Bản cung không câu nệ, các muội cũng không cần câu nệ."
"Tạ ơn nương nương."
Chân Hoàn đứng lên, nhanh chóng bảo Linh Tịch đi lấy điểm tâm mà Hoa phi thích ăn.
"Vừa rồi muội cùng Mi tỷ tỷ còn nói, ngày mai muốn đi thỉnh an nương nương, nương nương rất nhiều ngày chưa tới."
"Hai người các muội hiện tại đều là người mới không ngừng được thánh sủng, sủng phi ngày xưa như ta làm sao còn có thể chạy tới để cho Hoàng Thượng nhìn không vui đây."
Niên Thế Lan vừa cười vừa tự giễu: "Tuổi trẻ vẫn tốt hơn, đừng nói là Hoàng Thượng, cho dù là bản cung nhìn thấy các muội cũng cảm thấy vui vẻ."
"Lời này của nương nương, người cũng là phong nhã hào hoa, chúng muội muội cũng thích cùng nương nương cười cười nói nói."
Thẩm Mi Trang nghe Niên Thế Lan nói vậy thì cười: "Chỉ e nương nương bận không rảnh, không gặp chúng ta được."
"Miệng của muội quả nhiên rất ngọt."
Niên Thế Lan chỉ Thẩm Mi Trang một cái, không nói gì nữa.
"Trước mắt các muội được sủng ái, bản cung cũng không tiện tới quá thường xuyên, miễn cho bị người ta nói các muội cùng bản cung là một nhóm, bản cung hôm nay đến là có mấy câu muốn dặn dò các muội."
Niên Thế Lan nói lời này là thật, hiện tại nàng ngày ngày ở trong cung của Thái hậu, tần phi các cung gặp cũng ít, tính tình cũng thu liễm không ít, cho dù là ai hiện tại cũng không bắt bẻ được tật xấu của nàng nữa.
"Hai người các muội cùng tiến cung, quan hệ lại khá tốt, đây là điều cả cung đều biết, hiện tại lại đều được Hoàng Thượng sủng ái, khó tránh khỏi bị người ám toán, bất cứ lúc nào cũng phải cẩn thận. Ăn dùng, bất kể là ai lấy ra, đều phải cẩn thận kiểm tra. Cho dù là bản cung đưa tới, các muội cũng phải cẩn thận một chút, bản cung sẽ không hại các muội, nhưng chúng ta không thể phòng có người vạn nhất mượn danh bản cung đến giả mạo."
Chân Hoàn nghe Niên Thế Lan nói xong, nhìn thoáng qua Thẩm Mi Trang, Chân Hoàn nghĩ xem có phải Niên Thế Lan đã biết gì đó không.
Nhưng Thẩm Mi Trang lại nghĩ đến chuyện lúc ấy mình thỉnh an Hoàng Hậu, bị người ta đụng phải, không phải là có người cố ý sao.
"Nương nương nói rất đúng."
Thẩm Mi Trang gật đầu đáp ứng.
"Bản cung ít lui tới với các muội, mới là bảo vệ đối với các muội, vạn nhất ngày nào đó xảy ra chuyện, bản cung cũng tiện giúp các muội giải vây. Nhưng trong cung này luôn luôn là không bình yên, hết thảy đều phải dựa vào chính các muội đến phán đoán, nhưng mà có một điểm, vô luận xảy ra chuyện gì, đều có thể tùy thời tìm đến bản cung."
Niên Thế Lan tới vội vàng, đi cũng vội vàng, nói xong liền rời đi, thậm chí không uống chén trà.
Niên Thế Lan từ Thừa Càn cung ra liền nghĩ tới chuyện trực tiếp tới chỗ Thái Hậu, cách không xa, Niên Thế Lan cũng không ngồi kiệu liễn.
Đi chưa được mấy bước, liền thấy có tiểu thái giám ở phụ cận lén lén lút lút, nhìn thấy Niên Thế Lan liền nhanh chóng bỏ chạy.
"Nương nương."
Chu Ninh Hải tự nhiên cũng nhìn thấy, muốn hỏi có cần đuổi theo hay không.
"Trước không cần phải xen vào, ngươi tìm người đáng tin cậy, mấy ngày gần đây nhìn chằm chằm bên này một chút, nhìn xem người kia từ đâu tới."
Theo suy đoán của Niên Thế Lan, hẳn là Lệ Tần hoặc là người của Dư Oanh Nhi, dù sao kiếp trước lúc này, hai người bọn họ đã hạ độc Chân Hoàn.
"Vâng, chủ tử."
Chu Ninh Hải nói xong liền đi xuống.