Chương 49

Bà Cô Ba Tuổi Rưỡi: Tay Ôm Bình Sữa, Tay Đoán Mệnh!

Hồ Tiểu Thu 25-07-2025 12:58:25

Giờ trông thấy món người gỗ nhỏ xíu ấy có thể biến hóa, bảo sao anh lại không động lòng cho được? Thế là anh tiếp tục giả bộ úp tay che mắt, rấm rứt: "Hu hu hu, bà cô nhỏ ơi, cháu cũng muốn có mà..." Một người đàn ông cao hơn mét tám, đang ngồi xổm dưới đất làm nũng với một nhóc tì nhỏ xíu đáng yêu như búp bê sứ – cảnh tượng ấy khiến ai đi ngang cũng phải ngoái nhìn. May mà họ đang đi theo lối VIP, vừa vào phòng chờ dành riêng cho khách quý, chứ không thì giờ chắc đã bị người qua kẻ lại vây xem mất rồi. Chương trình sắp xếp thế này cũng là vì sợ có quá nhiều fan vây quanh, ảnh hưởng đến tụi nhỏ. [Hahaha, cười xỉu, Tô Trần Phi là bậc thầy biểu cảm mất rồi. ] [Chụp màn hình liền tay! Có thêm gói sticker mới rồi nhé!] [Nói thật, món đồ chơi nhỏ xíu đó tôi cũng muốn lắm. Bà cô nhỏ có thể mở tiệm được không?] Thấy cháu trai thứ bảy sắp khóc thật, còn đang lau nước mắt, Miên Miên liền quýnh quáng lên. "Đừng khóc, cháu ngoan, cho nè, cho nè!" – Giọng nói non nớt mà chân thành, cô bé đưa món người gỗ trong tay cho Tô Trần Phi. Vừa nhận được món mình thích, Tô Trần Phi lập tức nín khóc, nét mặt rạng rỡ hẳn lên, hí hửng xoay xoay món đồ. Miên Miên đứng ngẩn ra, cái miệng nhỏ nhắn tròn xoe như chữ "O", hoàn toàn không ngờ được nét mặt cháu trai lại thay đổi nhanh như vậy. Tay vừa mới đưa ra vẫn còn chưa rút lại, cả người cô bé giống như hóa đá tại chỗ – cảnh ấy khiến khán giả xem mà tim đập rộn ràng vì quá đáng yêu. [Trời ơi trời ơi, bé Miên đáng yêu quá đi mất, đúng là thiên thần ngốc nghếch!] [Muốn lừa tôi sinh con gái phải không? Tôi đi đẻ liền đây!] [Haha, cảm giác sắp nổi giận đến nơi rồi đó. ] "Thì ra cháu không khóc thật!" – Miên Miên trợn tròn mắt, vạch trần: "Cháu gạt người!" Giọng nói ngọt lịm, mềm mại, nhưng lời trách móc chẳng có bao nhiêu uy lực. Tô Trần Phi nháy mắt mấy cái, làm ra vẻ nghiêm túc: "Không có mà, sao cháu trai dám gạt bà cô nhỏ được chứ? Không lấy được đồ chơi thì cháu trai phải khóc thật đó!" Lúc này, Tần Hào bất ngờ chen vào: "Chú ấy gạt em đấy. Người lớn hay thích chọc ghẹo tụi nhỏ! Gạt để lấy đồ chơi đó!" Miên Miên nghe thế thì giận thật. Cô bé vươn tay ra, muốn chọc trán Tô Trần Phi, nhưng với không tới, thế là liền nhón chân, sốt ruột nói: "Cháu trai phải biến nhỏ lại đi!" Tô Trần Phi đang mải nghiên cứu xem người gỗ biến thành chim như thế nào, nghe xong liền ngoan ngoãn ngồi xuống, tò mò xem cô bé muốn làm gì. Và rồi, trước mắt anh là hình ảnh một nhóc tì bầu bĩnh, đôi má phúng phính phồng lên, đầu ngón tay nhỏ chọc nhẹ lên trán anh, nghiêm túc nói: "Cháu trai không được gạt người nữa đâu, gạt người là không ngoan, biết chưa hả?" Tư thế, biểu cảm như người lớn tập sự, cộng thêm hai búi tóc nhỏ trên đầu lắc lư theo từng cử động – quả thật khiến người ta tan chảy. Thấy Miên Miên nghiêm túc như vậy, Tô Trần Phi sợ cô bé thật sự giận, liền lập tức trượt gối xuống nhận lỗi, ra vẻ ăn năn: "Cháu sai rồi cháu sai rồi, bà cô nhỏ, sau này sẽ không gạt người nữa đâu, bà cô tha cho cháu đi mà!" Tư thế cúi đầu nhận lỗi kia đúng là khiến người ta trợn tròn mắt, không ngờ nổi luôn. Miên Miên hài lòng gật đầu, cái đầu nhỏ theo nhịp khẽ nhún nhún: "Ừm nà, biết sai mà sửa là tốt rồi, ngoan lắm cháu trai ngoan." Nói rồi còn nghiêm túc xoa cằm như cụ già vuốt râu, dáng vẻ không khác gì một "ông cụ non", giọng ngọt lịm: "Đồ chơi vẫn tặng cho cháu, nhưng sau này không được làm vậy nữa nghe chưa." Một nhóc con ba tuổi mà lại có thể "dạy dỗ" một người trưởng thành ngoan ngoãn nghe lời, cảnh tượng ấy khiến các nhân viên trường quay bật cười thành tiếng. Còn khán giả bên kia màn hình thì khỏi nói, tiếng "ha ha ha" gần như muốn nổ tung phòng bình luận. Không khí hiện trường tràn ngập tiếng cười vui vẻ, chỉ có Tần Thao là người duy nhất cười bên ngoài mà lòng đầy bực dọc.