"Ta không có ý đó." Cố An Khởi nói: "Ta không trách muội. Ta chỉ nói, trước kia các muội hiểu lầm quá sâu, muội đừng nên ép người quá đáng."
"Ta ép người quá đáng?" Cố Uyển Ninh bật cười giận dữ: "Các người để ta ở biệt trang mười năm, chẳng thèm đoái hoài. Cố Uyển Thanh học cầm kỳ thư họa, ta thì nấu cơm cho heo ăn; Cố Uyển Thanh cùng tỷ muội du xuân ngắm cảnh, ta thì ngồi bên đường bán hoa dại, trong mơ còn mơ thấy gặp quý nhân, thưởng cho ta một nắm bạc."
"Các người đã trao cho nàng ta mọi thứ, vậy vì sao còn đưa ta trở về? Chỉ để nói cho ta biết, ta không bằng nàng ta, ngay cả xách giày cho nàng ta cũng không xứng?"
"Tần Vương là người phong hoa tuyết nguyệt, trong kinh thành có biết bao nữ tử thầm mến ngưỡng mộ. Chỉ bởi vì ta là muội muội của Cố Uyển Thanh, cho nên sự yêu thích của ta liền trở thành không biết xấu hổ? Ta thậm chí chưa từng nói chuyện với hắn một câu, mà trong mắt các người, ta đã là nữ nhân không biết liêm sỉ rồi."
Yêu thầm, là điều đáng hổ thẹn ư?
Không.
Điều đáng hổ thẹn là những kẻ phơi bày tình cảm của người khác ra trước mắt bao người, rồi dẫm đạp lên nó một cách tàn nhẫn.
Nguyên thân vốn dĩ cũng không thực sự yêu Tần Vương đến vậy, chỉ là tình cảm ngây ngô, mơ hồ của một tiểu cô nương, mà lý do cũng chỉ vì Tần Vương đã từng mỉm cười dịu dàng với nàng.
— Nhưng trên thực tế, hắn lại đang cười với Cố Uyển Thanh.
Cố Uyển Ninh đã tự mình đa tình.
Nhưng một cô nương nhỏ bé, thấp kém, không ai yêu thương, lại đem lòng yêu một nam tử dịu dàng với mình, há chẳng là lẽ thường sao?
Vậy mà bọn họ cứ hết lần này tới lần khác cảnh cáo nàng, xem nàng như tội nhân, hận không thể mỗi ngày giáo huấn tám lần.
Cuối cùng là ai mới thật sự vô liêm sỉ, ai mới thực sự vặn vẹo đây!
"Chúng ta lần lượt gả đi, nàng có mười dặm hồng trang, còn ta chỉ có hai trăm lượng hồi môn."
"Hồi môn ấy, muội với các tỷ muội khác đều như nhau. Uyển Thanh gả cho vương gia nên mới nhiều hơn một chút, nhưng cũng chỉ có một ngàn lượng... Phần còn lại... đều là do vương gia bù thêm cho muội ấy... Hơn nữa ban đầu cũng dự định cho muội nhiều một chút, chỉ là lúc đó trong nhà thật sự không còn gì nhiều."
"Vậy ra, các người đều là người tốt, chỉ có ta là lòng dạ tiểu nhân, không biết cảm kích."
Cố Uyển Ninh cười đến mức nước mắt chực trào: "Cố đại nhân, người quân tử đường hoàng, ngài tự nghĩ kỹ lời mình vừa nói xem, chẳng lẽ không cảm thấy nực cười sao?"
Dự định cho ta ư...
Ta đây cũng từng định mang cả thiên hạ trao cho người đấy!
Vẽ bánh vẽ vẽ ai chứ!
Hừ!
Cố An Khởi trầm mặc hồi lâu, rồi khó nhọc cất tiếng: "Uyển Ninh, xin lỗi. Trước kia có thể có vài chuyện ta cân nhắc chưa chu toàn. Nhưng muội phải tin, trong nhà ai ai cũng mong muội sống tốt."
"Các người đừng xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ sống rất tốt."
"Uyển Ninh..."
Cố Uyển Ninh nhắm mắt lại, cảm thấy khóe mắt ươn ướt, gần như không kiềm được.
Đó là oán niệm sâu đậm còn lưu lại từ kiếp trước.
"Các người đều có nỗi khổ riêng, các người bao dung độ lượng, các người đứng trên cao nhìn xuống một tiểu cô nương vốn không nên chịu khổ nhưng lại chịu đủ khổ đau, bị đẩy vào hoàn cảnh xa lạ mà chỗ nào cũng vấp ngã. Nàng không được phép oán thán nửa lời, không được phép so sánh điều gì, nếu không là không biết điều, không biết tốt xấu."
"Nàng từng không hiểu, vì sao cha mẹ lại đối xử với nàng như cha mẹ kế. Về sau mới biết, thì ra đó vốn dĩ không phải cha mẹ ruột của nàng."