Chương 50

Thập Niên: Trà Xanh Siêu Cấp Xuyên Vào Niên Đại Văn Làm Cái Bóng Của Người Khác

Miêu Miêu Yếu Cật Ngư 02-03-2025 00:30:55

Nhưng theo mắt nhìn của mọi người ở đây, cô con riêng kia chỉ nhờ biết cách ăn mặc mà thôi, bàn về tướng mạo thì không thể nào hơn được cô em gái của cô ta. Nhưng nếu cô ta thực sự có bệnh, dù có biết cách ăn mặc cũng không thể vào được cửa nhà họ Tần. Chậc chậc. Đổng Tĩnh ngồi bên cạnh Cố Thư Dao rõ ràng cũng chú ý đến tình trạng của con gái, mụ thấp giọng cảnh cáo: "Dao Dao, ngồi yên đi, đừng cử động lung tung." Một cô gái ngồi không ngay ngắn, đứng không đàng hoàng cứ giống như con khỉ thì còn ra thể thống gì nữa. Nhưng con gái mụ từ trước đến giờ luôn điềm đạm, lẽ ra sẽ không mất lễ nghi trong trường hợp như thế này mới đúng. "Mẹ ơi, con ngứa quá." Lúc này Cố Thư Dao không còn để ý đang ở nơi nào nữa, chỉ có cảm giác toàn thân ngứa ngáy muốn chết đi được. "A, mọi người nhìn kìa, cô ta đang gãi lưng." Ha ha, tay cô ta thật dài. "Mọi người nhìn xem, tiếp theo cô ta sẽ gãi đến mông đấy nhỉ? Trên người cô ta có bọ chét hay sao thế?" Một cô gái xinh đẹp khoảng mười tám, mười chín tuổi kêu lên. Nói xong, cô ta lập tức che miệng, một cô gái như cô ta sao lại có thể nói từ mông thành lời chứ. Nhưng rất nhiều người vẫn nghe thấy lời cô ta nói, những người ngồi gần mẹ con Cố Thư Dao đều nhanh chóng kéo ghế ra rất xa, sợ dính phải bọ chét. Cố Kiều Kiều cũng bị liên lụy. Cô vô tội nhìn quanh, tốt quá, ngay cả chủ nhà Tưởng Bạch Bình cũng đứng xa ra rồi. Trên bàn chính chỉ còn lại cô và hai mẹ con Đổng Tĩnh. Cố Thư Dao vẫn tiếp tục gãi, gãi đầu, gãi cánh tay, gãi xong cánh tay lại gãi... "Cô gái xinh đẹp như vậy sao lại có bệnh kín chứ." Chậc chậc - Mọi người tiếp tục thì thầm bàn tán. "Tôi cũng không thấy cô ta xinh đẹp gì, chỉ là mặc đồ đẹp mà thôi. Cởi cái váy trắng trên người cô ta ra cho Đông Mai nhà tôi mặc nói không chừng còn đẹp hơn cô ta." Có người không phục. "Bà nghĩ hay nhỉ, năm ngoái nhà bà bán đào kiếm được không ít, nhưng tôi nói cho bà biết, ba mẫu đào cũng không đổi được cái váy này đâu." Bà ta đã thấy cái váy đó ở cửa hàng bách hóa trong huyện, nhưng không nỡ mua cho con gái vì quá đắt. "Ôi trời, Cố Tư Triết đối với đứa con riêng này thật là hào phóng." Con gái ruột thì mặc đồ bình thường, cũng giống như bọn trẻ nhà họ thôi. "Không phải đâu, đây là váy do Lý Nhược Lan khi còn sống mua cho con gái ruột Cố Kiều Kiều, đợi con bé tròn hai mươi tuổi sẽ mặc nó." "Vậy sao hôm nay lại mặc lên người con riêng? Lý Nhược Lan dưới đất mà biết được, không tức chết mới lạ." "Biết thì đã sao, người chết không thể sống lại được, bà ấy còn có thể bò lên từ dưới đất để chống lưng cho con gái hay sao?" "Cô ta cướp váy của người ta thì đã sao." Một người phụ nữ bĩu môi chỉ về phía Cố Thư Dao: "Nhìn xem, đây gọi là trộm được đồ mà không thể giữ." Mọi người cười hiểu ý, ánh mắt nhìn mẹ con Cố Thư Dao càng thêm khinh bỉ. Hầu hết bọn họ đều là vợ cả, dĩ nhiên đứng về phía Cố Kiều Kiều. Rất không thích kiểu như Đổng Tĩnh mang con riêng vào cửa mà còn muốn đè đầu con của vợ cả. Đặc biệt cái váy này còn là do mẹ ruột mua cho con gái khi còn sống, mẹ con nhà kia thiếu quần áo mặc tới vậy sao? Ha ha. Nhìn Cố Thư Dao ngứa ngáy khó chịu, không ngừng cào gãi, Cố Kiều Kiều nghe những lời bàn tán của mọi người mà nhịn cười đến đỏ mặt, không thể không cúi đầu xuống. Mấy người xung quanh thở dài, đứa trẻ không có mẹ thật đáng thương, ngay cả cái váy cũng không giữ nổi. Bên kia Đổng Tĩnh lại hoàn toàn choáng váng. Chuyện gì thế này? Không phải mấy mẹ con họ đến dự tiệc nhà họ Tần sao, không phải mụ đang nói chuyện vui vẻ với bà chủ nhà họ Tần sao, không phải Tưởng Bạch Bình cũng rất thích Dao Dao sao. Tại sao tình hình lại thay đổi bất ngờ như vậy? Mụ lo lắng nắm chặt lấy tay con gái, không cho cô ta gãi nữa. Mẹ xin con, về nhà rồi hãy gãi. Nhìn những ánh mắt chế giễu không mấy thiện cảm kia, Đổng Tĩnh chỉ muốn chui xuống đất. "Mẹ ơi, con ngứa quá, mau thả con ra đi." Cố Thư Dao thậm chí còn khóc thành tiếng, thật sự quá ngứa, cô ta không chịu nổi. Đương nhiên cô ta cũng nghe thấy những lời bàn tán của mấy người phụ nữ kia, nhưng cô ta không rảnh để quan tâm. Lúc này cô ta chỉ muốn cởi cái váy chết tiệt trên người xuống, gãi từ đầu đến chân một trận thật đã đời. Tưởng Bạch Bình nhìn mẹ con họ vặn vẹo, xấu hổ nói: "Có phải con gái lớn nhà họ Cố không khỏe không? A Tĩnh à, hay là cô đưa con về trước đi. Hai nhà chúng ta đều không phải người ngoài, cũng không cần nói những lời khách sáo đâu." Nghe vậy Đổng Tĩnh lúng túng cười ngượng: "Để cô cười chê rồi, có lẽ con bé này ăn trúng cái gì rồi nên bị dị ứng."