Trình Đại Bảo thấy em trai như vậy, chỉ thiếu nước hỏi người ta là một vạn khối cô có mua hay không thôi. Cậu nhóc vội vàng dùng tay nhỏ bé lay lay Tiểu Bảo, ý bảo nhóc con kia đừng làm lố quá.
Khương Lâm đáp: "Nhà tôi ở tỉnh thành, là giáo viên của đại học Học viện Mỹ thuật. ." Cô không cần nói hết, đối phương đã có thể tự tưởng tượng ra những vế ở phía sau.
Quả nhiên, nữ thanh niên kia lập tức cảm thấy rất hứng thú,"Xin hỏi cô vẫn còn sao? Có thể bán cho tôi không?"Cô ta tỏ ý bảo Khương Lâm đi tới công viên nhỏ bên cạnh chính phủ để trò chuyện.
Trên đường hai người tự giới thiệu bản thân, nữ thanh niên tên là Tằng Hoằng Khiết, là thanh niên trí thức ở thành phố xuống nông thôn, hiện giờ phụ trách công tác phương diện nghệ thuật ở nhà văn hoá huyện. Khương Lâm liền biết cô ấy có phương pháp, xuống nông thôn không cần đi trồng trọt, có thể trực tiếp tiến hành công tác ở nhà văn hoá huyện thành, chắc chắn là một khoản làm ăn lớn.
Cho dù là thời đại chú trọng đến gian khổ mộc mạc nhất, nữ văn công ở các thành phố lớn vẫn như cũ, trang điểm và sửa soạn cho mình cực kì xinh đẹp, đây là đặc quyền của bọn họ. Cho nên Tằng Hoằng Khiết càng thời thượng hơn so với những người khác, chuyện này cũng không khó lý giải.
Khương Lâm liền lấy tất cả đồ thêu trong túi ra và đưa cho Tằng Hoằng Khiết lựa chọn.
Tằng Hoằng Khiết lập tức thử lên người mình những món đồ mà bản thân ưa thích, hoặc là ướm thử ở trên người Đại Bảo Tiểu Bảo, chọn xong liền đặt ở một bên.
Thời điểm ướm thử, cô ta tò mò hỏi: "Thanh niên trí thức Khương, hai đứa bé này là của cô à?" Hai đứa trẻ này thật sự khiến người ta thấy hiếm lạ, anh trai rõ ràng là một đứa nhỏ lại nỗ lực giả vờ thành người lớn, em trai ngây thơ hồn nhiên cười đến tim người nhìn đều phải mềm đi.
Khương Lâm gật gật đầu, Trình Tiểu Bảo lập tức nói: "Chúng cháu là con ruột đấy ạ!"
Trình Đại Bảo: "..."
Tằng Hoằng Khiết che miệng cười rộ lên: "Thật là một đôi song sinh đáng yêu. Nói xong cô lại duỗi tay sờ đầu Đại Bảo, Đại Bảo lập tức nhíu mày phồng khuôn mặt nhỏ lên né tránh, Trình Tiểu Bảo lại chủ động cho cô ta sở. Tằng Hoằng Khiết cười không ngừng: "Sao lại đáng yêu như vậy chứ?"
Trình Đại Bảo liếc mắt nhìn em trai: Cảm thấy Tiểu Bảo đúng là một con nai nhỏ ngốc nghếch!
Cậu nhóc cầm lấy một cái túi đựng tiền thêu hoa mẫu đơn bị Tằng Hoằng Khiết bỏ qua: "Cái này cũng rất đẹp ạ. Thời điểm bà nội thêu còn giảng qua cho bọn nhóc chuyện xưa về nàng tiên hoa mẫu đơn.
Tằng Hoằng Khiết cười nói: "Thêu rất đẹp, nhưng mà cô chỉ thích những bông hoa nhí, không thích loại hoa to thế này cho lắm. Cô ta chỉ chỉ khăn trên đầu Khương Lâm: "Con xem, nếu như mang một đóa hoa to có phải không đẹp bằng hoa nhí hay không?"
Có vài người thích xanh đỏ loè loẹt, hoa to phú quý, nhưng mà cũng có rất nhiều cô gái thích những bông hoa nhỏ nhắn tươi tắn, phù hợp với khí chất văn nhã của các cô.
Trình Đại Bảo nhìn cái cô ta chọn một chút, nhìn nhìn cái mà mình cầm, lại nhìn nhìn trên đầu Khương Lâm, thầm nghĩ cái có hoa to này mới là đẹp nhất!
Trình Tiểu Bảo lấy ra tất cả các loại cỏ cây côn trùng linh tinh: "Những cái này đều đẹp nè cô"
Tằng Hoằng Khiết cười gật đầu: "Đều đẹp, đều đẹp. Cô ta đã chọn vài loại, bởi vì Trình Tiểu Bảo ra sức đẩy mạnh tiêu thụ lại chọn thêm mấy thứ, cuối cùng tính toán tiền, tổng cộng hết mười một đồng tám.
Khương Lâm sợ đến ngây người, mấy ngày nay cô đã tìm hiểu kỹ về giá hàng, người này có thể tùy tiện lấy ra mười đồng trở lên, tuyệt đối là người giàu có.
Đúng là dân đại gia mà!
Khương Lâm thấy cô ta đi tất nylon màu trắng, giày xăng đan bằng da, trên người còn có mùi hương nhàn nhạt cũng không biết đã xoa thứ gì. Chuyện này đặt vào mấy năm trước, khẳng định sẽ bị phê bình là nếp sống tiểu tư sản.
Cô chờ Tằng Hoằng Khiết trả giá, kết quả cái gì cũng không xảy ra, Khương Lâm liền hỏi: "Nhiều như vậy, cô đều lấy hết sao?"
Tằng Hoằng Khiết gật đầu đáp: "Đúng vậy, tôi đều lấy hết. Nhiêu đây còn chưa đủ chia đâu, chỉ cần cô ta mua về, đồng nghiệp, bạn học đều sẽ muốn, để lại với giá gốc cho bọn họ thì bản thân cô ta cũng không lỗ.
Khương Lâm: "Thế thì tôi giảm bớt cho cô ba mao, chỉ lấy mười một đồng năm là được.
Tằng Hoằng Khiết cười nói: "Không cần, hai đứa nhóc này ngoan như vậy, cho bọn nó mua đồ ăn vặt ăn.
Trình Tiểu Bảo lập tức ngọt ngào nói: "Cảm ơn cô xinh đẹp, váy của cô thật là đẹp mắt.
Tằng Hoằng Khiết càng vui vẻ, hận không thể đem hai đứa trẻ về đơn vị khoe khoang một trận, cô ta thích nhất là những đứa trẻ xinh đẹp lại hiểu chuyện và lễ phép.
Tằng Hoằng Khiết mua xong, lơ đãng nhìn vào chiếc đồng hồ nữ trên cổ tay trái của mình, đã qua mười một giờ: "Ây da, tôi phải đi rồi.