Chương 6.3: Cái gọi là “nơi trú ẩn”

Trong Thế Giới Xác Sống Trở Thành Cưa Thủ Điên Cuồng

Sơn Dã Cô Lương 01-06-2025 23:29:08

Đúng lúc đó, một tiếng còi chói tai vang lên từ bục cao nhất trong nhà thi đấu. Không gian tức khắc lặng như tờ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó. Thậm chí đám thây ma ngoài nhà thi đấu cũng bị âm thanh kích động, gào rú rục rịch. Hồ Cương Dương đứng trên cao, từ trên nhìn xuống đầu người phía dưới, trong lòng cực kỳ khoái chí. Anh ta nhận lấy cái loa từ tay tay chân trung thành Lư Nhược Dương, ho khan một tiếng, rồi cất giọng oang oang: "Chắc mọi người đều biết tôi là ai. Tôi là Hồ Cương Dương, tổ trưởng bộ môn thể dục của trường. Và cũng là người có đủ năng lực nhất để dẫn dắt mọi người ở đây." "Tôi có một tin vui muốn thông báo: nhà thi đấu này còn một ít lương thực dự trữ. Miễn là mọi người nghe lời tôi, tôi cam đoan ai cũng có phần ăn!" Đám đông đang im bỗng xôn xao hẳn lên. Lâm Nhan Nhan quan sát xung quanh – có người vui mừng ra mặt, có kẻ thì ánh mắt đầy nghi ngờ, còn có những người trông như xác không hồn, chẳng buồn quan tâm ai nói gì. Trong lòng cô không hề tin lời Hồ Cương Dương – anh ta đâu có tốt đẹp đến vậy. Quả nhiên, câu tiếp theo của anh ta đã lật tẩy tất cả: "Bây giờ là thời điểm khó khăn, chúng ta càng phải đoàn kết mới sống sót được tới lúc quân đội đến. Nhưng không ai biết bao lâu họ mới tới, mà ở đây thì người đông, lương thực chắc chắn không đủ cho tất cả đâu." Anh ta vừa dụ dỗ vừa đe doạ, giọng điệu nghe như phát lương – thực ra là muốn tuyên bố ai nghe lời thì còn cơm ăn, ai cứng đầu thì nhịn đói. Cái kiểu "làm vua một cõi" giữa tận thế này... đúng là ngán ngẩm hết sức! Anh ta vừa ra hiệu một cái, Liêu Tử Oánh, Lư Nhược Dương cùng vài đứa tay chân lập tức lù lù xuất hiện ở bên cầu thang. Hồ Cương Dương chỉ tay về phía Liêu Tử Oánh: "Con gái thì đến chỗ cô ấy đăng ký." Rồi lại chỉ sang Lư Nhược Dương: "Con trai thì đến thằng này đăng ký." "Tất cả đều phải kê khai vật phẩm mang theo, đồ ăn phải nộp lại hết để bọn tôi phân phát đồng đều. Nhớ viết rõ gia cảnh và sở trường của mình. Ai mà dám giấu diếm thì tức là công khai đối đầu với tất cả mọi người trong nhà thi đấu này!" Anh ta cười nham hiểm rồi làm động tác "cắt cổ" một cách thản nhiên: "Nếu có ai cao cả tới mức tình nguyện nhịn ăn để tiết kiệm khẩu phần cho mọi người thì... tôi chỉ biết nói là quá đáng khâm phục luôn đó nha." Đám tay chân cầm gậy bóng chày bắt đầu "duy trì trật tự", mà thực chất là đi thị uy. Phần lớn người đã ngoan ngoãn xếp hàng. Hồ Cương Dương cũng không ngu. Sợ đám đông nổi loạn nên anh ta không bắt mọi người nộp cả vũ khí, chỉ yêu cầu nộp đồ ăn. Chứ bắt giao hết "hàng nóng" là dễ cháy máu lắm. Mà nói đi cũng phải nói lại, phần lớn người ở đây cũng chỉ thủ vài gói snack hoặc thanh socola lót bụng. Giao đi rồi đổi lại được bữa cơm no thì đúng là "mua may bán đắt", chẳng ai phàn nàn. Người ta mà, bản chất vốn thực dụng. Hồ Cương Dương dù trước đó đáng ghét thật, nhưng chưa đụng chạm trực tiếp đến lợi ích cá nhân của ai. Bây giờ anh ta lại hứa sẽ cho ăn, nên nhiều người – nhất là mấy đứa đầu óc đơn giản – bắt đầu nghiêng về phe hắn lúc nào không hay. Đến lượt Lâm Nhan Nhan đăng ký, Liêu Tử Oánh cười hả hê như vừa gãi trúng chỗ ngứa. Cuối cùng cũng không cần phải nhìn sắc mặt Lâm Nhan Nhan nữa rồi. Cô ta còn làm bộ cảm kích, cố ý lên giọng: "Phải cảm ơn Nhan Nhan đấy, không có cậu thì tớ đâu vào được nhà thi đấu, lại càng không có cơ hội chứng minh bản thân. Ai mà ngờ, mới vào chưa được bao lâu đã được tổ trưởng Hồ nâng đỡ rồi ha!" Lâm Nhan Nhan lười đáp trả, thản nhiên viết hết thông tin vào bảng đăng ký: vài chai thuốc kháng viêm, một hộp băng cá nhân, mấy vỉ thuốc dị ứng, một chai cồn sát trùng... và một cái cưa điện. Liêu Tử Oánh đứng bên giám sát, thấy Lâm Nhan Nhan thật thà đến vậy thì... hơi bị cụt hứng. Không có gì để kiếm chuyện luôn! Khi đám đông gần như đã đăng ký xong, Hồ Cương Dương lại bật micro. Lần này khỏi cần còi. Cả đám đã quen, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía đài cao như một lũ học sinh ngoan đợi điểm danh.