Chương 71

Úc Của Tôi Trở Về

Tiêu Lộ 18-11-2023 07:48:12

"Tôi đã hoàn thành sứ mệnh với quốc gia rồi. Bây giờ người phụ nữ của tôi, tôi sẽ cứu." Từ Úc lẳng lặng cầm di động bên tai, vì lời nói của Ken mà ngón tay anh bất giác nắm chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi hết lên. Anh lập tức nhìn về phía Tô An Hi và Ngô Lự, hai người đang không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm tay hai chiến sĩ gỡ bom hẹn giờ trên người mình. Tô An Hi cũng coi như bình tĩnh, nhưng Ngô Lự lại khóc tới thê thảm. "Anh muốn nói gì?" Anh thấp giọng chất vấn. Ken vuốt vuốt kíp nổ trong tay rồi nói với giọng thản nhiên tự đắc: "Quên nói cho mày biết, kíp nổ trên tay tao là giả, đồ thật nằm trên người bọn họ kìa." Từ Úc nghe xong thì lập tức nói với đội gỡ bom mìn: "Kíp nổ nằm trên người bọn họ." Tiểu đội trưởng Dương của đội gỡ bom mìn nhanh chóng quan sát rồi tìm kíp nổ theo lời Từ Úc. "Đừng sốt sắng quá, tao sẽ nói cho mày biết." Tiếng cười đắc ý của Ken truyền đến tai Từ Úc khiến anh thấy hô hấp thôi cũng khó khăn: "Kíp nổ chính là nút khởi động bom hẹn giờ!" Từ Úc nghe xong thì hô lớn: "Không được nhúc nhích, toàn bộ dừng tay, không được chạm vào kíp nổ." Một tiếng hô căng thẳng này khiến tất cả dừng động tác lại. Bên tai anh lại là tiếng cười vui vẻ của Ken: "Tao cho mày biết cách giải quyết nhé! Mày được chọn gỡ một kíp nổ và cứu một người. Có điều cũng vì thế mà bộ đếm thời gian của người còn lại sẽ khởi động. Đừng nghĩ đến việc gỡ kíp nổ của người còn lại, vì chỉ cần gờ ra thì... Bùm... Ha ha ha ha... Đội trưởng Từ, tao muốn tận mắt xem mày chọn thế nào? Ha ha ha ha ha..." Thời khắc này cả người Từ Úc đều trở nên căng thẳng mà không dám thở mạnh. Anh cắn chặt răng rồi gằn từng chữ vì tức giận: "Shaken." "Tức giận hả? Tốt đấy, vì tao muốn mày phải sống trong khổ sở và áy náy cả đời. Tao muốn mày nhớ chính mày chọn cái chết cho họ. Tao muốn mày sống còn thảm hơn chết." Lời vừa dứt, đầu điện thoại bên kia đã truyền tới tiếng "tút tút tút". Từ Úc cũng lập tức ngồi xổm xuống trước mặt hai người, bên tai anh là giọng tiểu đội trưởng Dương nhắc lại nội dung như Ken đã nói. "Đội trưởng Từ, bom này được thiết kế rất tinh vi, hai quả bom trông như tách rời nhưng thật ra các dây nối lại có liên quan tới nhau. Tính ổn định rất lớn, sức công phá lớn, với kíp nổ này thì chỉ có thể cứu một người, một người khác phải xem thời gian được quy định. Có điều các dây này rất phức tạp, sẽ khó gỡ." Hàn Phóng cũng chạy tới, anh ấy vừa ngồi xuống đã hỏi: "Có gỡ được không?" Từ Úc không nói gì, dù đang là trời đông giá rét nhưng gáy anh vẫn ứa ra một lớp mồ hôi lạnh. Tiểu đội trưởng Dương mau chóng trả lời Hàn Phóng: "Tạm thời chỉ đảm bảo cứu được một người." Hàn Phóng nghe xong thì mau chóng nhìn Từ Úc, lúc này anh đang tỉnh táo nhìn Tô An Hi và Ngô Lự, ba người sáu con mắt bỗng nhìn nhau chăm chú. "Tên khốn Shaken." Hàn Phóng nắm tay thành quyền nhưng cũng thấy bất lực không thôi. "Cứu Ngô Lự." Một âm thanh trong trẻo bỗng vang lên trong không khí giằng co này. Cả nhóm người đưa mắt nhìn nơi phát ra âm thanh, là Tô An Hi. Cô bình tĩnh nhìn Từ Úc rồi cố nén nước mắt mà tiếp tục nói với anh: "Từ Úc, Ngô Lự là con trai duy nhất của nhà họ Ngô, cứu thằng bé đi." Từ Úc nhìn khuôn mặt nhỏ đang thút thít của Ngô Lự rồi lại chuyển mắt nhìn vẻ mặt trấn định của Tô An Hi, sau đó anh lắc đầu thật mạnh: "Không, chắc chắn sẽ còn cách khác, nhất định sẽ có những cách khác." "Từ đội, có lẽ đây là cách duy nhất." Tiểu đội trưởng Dương là người phá bom số một của đội gỡ bom mìn, vậy mà chính anh ấy cũng chưa gặp kiểu thiết đặt thế này bao giờ, vì vậy trong lòng cũng bất giác sinh ra chút cảm giác thất bại. Anh ấy lập tức cầm bộ đàm báo cáo lại tình huống với chỉ huy trưởng. "Từ Úc, chúng ta là quân nhân, cứu người dân là sứ mệnh và trách nhiệm của chúng ta. Đứa nhỏ này là con của liệt sĩ, chúng ta không được lựa chọn." Tô An Hi biết Từ Úc nghĩ gì, nhưng lúc này thực sự không còn cách nào khác. Cô nghẹn ngào nhìn Từ Úc chằm chằm rồi nói bằng giọng trịnh trọng: "Thằng bé vẫn là trẻ con, còn là con của Ngô Lượng..." "Tô An Hi, em đừng ép anh." Dù mấy năm này Từ Úc mang súng ra trận và kề cận bên bờ sinh tử vô số lần nhưng chưa lúc nào anh có cảm giác sợ hãi như hiện tại. Tiểu đội trưởng Dương bên này đưa bộ đàm cho Từ Úc: "Từ đội, chỉ huy trưởng tìm anh." Từ Úc nhận lấy bộ đàm, anh đứng dậy rồi đưa lưng về phía mọi người mà bước lên hai bước, sau đó cất giọng khàn khàn: "Chỉ huy trưởng." Giọng của chỉ huy trưởng truyền tới: "Đội trưởng Từ, chúng tôi đã hiểu tình hình sơ lược rồi. Bác sĩ Tô và cậu bé nhà họ Ngô đều có liên quan tới cậu, tôi biết đây là một lựa chọn vô cùng khó khăn cho cậu, nhưng tình huống chỉ cậu mới quyết định được tình huống lúc này thôi. Cậu phải đưa ra lựa chọn chính xác nhất." "Rõ." Từ Úc đáp lại, vẻ mặt kia dường như đã đưa ra quyết định. Sau khi quay người lại, Hàn Phóng đã xuất hiện trước mặt anh mà cười lạnh lùng: "Em mẹ nó thật muốn chửi người." "Hàn Phóng, cho mọi người lùi ra ngoài 100 mét." Từ Úc vỗ vai anh ấy rồi cong môi cười: "Cậu là anh em của tôi, nếu Tô An Hi và tôi không qua được cửa này, người nhà của bọn tôi giao cho cậu đấy." Hàn Phóng nghe xong thì đưa tay nắm chặt cổ tay Từ Úc đang đặt lên vai mình, anh ấy liếc nhìn Tô An Hi mà trong mắt như có sóng ngầm: "Anh muốn làm gì?" Từ Úc bỗng cười lên, lời nói ra lại hơi rầu rĩ: "Tôi muốn 'quốc', cũng muốn 'gia'." "Anh Úc." Hàn Phóng nắm cổ tay của Từ Úc thật chặt. Anh ấy thấy được vẻ làm việc nghĩa không từ nan ẩn sâu trong mắt Từ Úc, anh ấy cũng biết lần cược này không được lựa chọn sống hay chết. Cuối cùng, Hàn Phóng buông tay ra rồi đỏ vành mắt mà gật đầu: "Được, em đồng ý với anh." "Anh em tốt." Từ Úc buông vai Hàn Phóng ra rồi đưa tay ra giữa không trung. Hàn Phóng đưa tay phải đập lên trên bàn tay kia rồi cầm thật chặt: "Em chờ hai người trở về." Cổ họng của Từ Úc căng lên, yết hầu của anh hơi chuyển động, sau đó anh buông tay Hàn Phóng ra rồi bước từng bước dứt khoát đến chỗ mấy người Tô An Hi. Hàn Phóng đi ngược lại mà không quay đầu , sau đó còn phân phó đồng nghiệp đang chạy tới chỗ mình: "Bảo tất cả rời ra xa 100 mét."... Từ Úc ngồi xổm trước mặt Tô An Hi, thấy cô muốn nói, anh đưa tay ngăn lại rồi nhìn về phía Ngô Lự: "Ngô Lự, đừng sợ, sau này về rồi quên chuyện này đi, học tập cho giỏi, lớn lên phải làm một người đàn ông đội trời đạp đất, có làm được không?" Dẫu sao Ngô Lự vẫn còn nhỏ, cậu bé vốn không ý thức được tình cảnh khốn khó lúc này nên chỉ biết khóc mãi vì sợ hãi. Khi nghe được câu nói này của Từ Úc, cậu ngước đôi mắt sưng đỏ lên đối diện với đôi mắt chứa ý cười của Từ Úc rồi gật gật đầu: "Làm được ạ." "Ngoan lắm." Từ Úc xoa xoa đầu Ngô Lự rồi vuốt nhè nhẹ. Anh nhìn tiểu đội trưởng Dương với vẻ bình tĩnh và nói lời chắc chắn: "Cứu thằng bé." Nỗi lòng lo lắng của Tô An Hi cuối cùng cũng được hạ xuống, vào giờ khắc này tất cả những bất an và khổ sở đan xen trước đó đều tiêu tan một cách khó hiểu. Rõ ràng đang phải đối mặt với vòng sinh tử, nhưng cô chưa từng thấy an bình đến thế. Tô An Hi nhìn tiểu đội trưởng Dương thận trọng gỡ bom hẹn giờ trên người Ngô Lự ra, sau đó tiếng "tích" nho nhỏ vang lên bên tai cô, tiếp theo màn hình đếm ngược trên người cô cũng sáng lên. Cô nhìn Ngô Lự được một chiến sĩ đội gỡ bom mìn ôm đi, lại nhìn biểu cảm nghiêm túc của Từ Úc và tiểu đội trưởng Dương ở trước mắt mình. Lúc nhìn về phía chân trời, cô chợt nhận ra bầu trời hôm nay xanh trong là thế. "Hai cụm, còn bốn dây." Tiểu đội trưởng Dương cũng cả người đổ mồ hôi lạnh mà đưa ra kết luận. Anh ấy nín thở cắt một dây, cuối cùng cũng còn lại 3 dây, mà khó khăn nhất chính là dây cuối cùng này. Anh ấy nhìn đồng hồ đếm ngược rồi chợt dừng tay: "Đội trưởng Từ." Dù Từ Úc không phải chuyên gia phá bom mìn chuyên nghiệp nhưng cũng biết một chút nguyên lý, mà anh cũng từng gỡ bom rồi. Dây cuối cùng này là dây dẫn chính liên kết tới ngòi nổ và kim hỏa, cũng là một dây phức tạp nhất. "Không còn thời gian nữa, mọi người đi đi." Tô An Hi gắng sức để khống chế run rẩy. Cô dùng hết sức lực toàn thân để cười với Từ Úc, dù trên mặt là những vết lấm lem nhưng vẫn đẹp tới động lòng người như thế: "Từ Úc, nhìn thấy anh còn sống là tâm nguyện lớn nhất của em rồi. Đây là lựa chọn của em, anh đừng thấy gánh nặng quá." "Tiểu đội trưởng Dương, cậu đi trước đi." Từ Úc lấy kìm cắt dây trong tay tiểu đội trưởng Dương rồi tiếp tục nghiên cứu: "Còn hai phút, vẫn kịp." "Từ đội." Tiểu đội trưởng Dương trầm giọng gầm lên, bọn họ đã hợp tác mấy lần nhưng chưa lần nào anh ấy thấy Từ Úc như lúc này. Từ Úc không ngẩng đầu lên mà chỉ nói bằng giọng trầm thấp và lạnh nhạt: "Cậu còn nhớ lời tiểu đội trưởng cũ của cậu nói trước khi ra đi không?" "Vạn nhà sáng đèn vạn an yên, thẳng thắn cương nghị đượm cốt tủy." Tiểu đội trưởng Dương chợt nhớ đến tiểu đội trưởng năm đó gỡ bom mìn thất bại, trước khi ra đi đã nói lời này với bọn họ, mà câu nói này cũng trở thành châm ngôn trong đời quân lữ của họ. "Tôi đã hoàn thành sứ mệnh với quốc gia rồi." Lúc nói lời này, Từ Úc ngẩng đầu nhìn về phía tiểu đội trưởng Dương, sau đó lại nhanh chóng đưa mắt nhìn Tô An Hi: "Bây giờ người phụ nữ của tôi, tôi sẽ cứu. Cậu đi trước đi." Tiểu đội trưởng Dương lắc đầu, anh ấy không muốn trông thấy một tiểu đội trưởng thứ hai hi sinh trước mặt mình nữa: "Không được, tôi không thể để anh xử lý một mình." "Đây là mệnh lệnh." Từ Úc trầm giọng quát. Mũi tiểu đội trưởng Dương đột nhiên chua xót, chỉ huy trưởng đã giao toàn bộ quyền hành động cho đội trưởng Từ, vì thế anh ấy chỉ có thể đứng dậy mà rời đi. Tô An Hi thấy tiểu đội trưởng Dương quay người rời đi thì đưa tay sờ mặt Từ Úc. Khi thấy anh còn đang cau mày nghiên cứu, cô dịu dàng nở nụ cười với anh, nước mắt lấp lánh cũng đảo quanh hốc mắt: "Vô ích thôi, anh cũng mau đi đi. Từ Úc, em không trách anh, đây là chức trách của em và anh. Em cũng không hối hận, đời này yêu một người đàn ông đội trời đạp đất như anh là may mắn của em. Kiếp sau em vẫn hi vọng được gặp anh, lúc đó lại hứa hẹn bên nhau tới già!" Động tác trên tay Từ Úc dừng lại, anh chậm rãi cong môi cười khi đối diện với đôi mắt đẫm nước của cô, trong mắt anh cũng đong đầy những tình cảm dịu dàng: "Tô An Hi, anh không đi. Sống cũng được mà chết cũng xong, anh đều sẽ ở bên cạnh em." Tô An Hi nghe xong thì con ngươi hơi siết lại, cô ra sức đẩy Từ Úc mà quên đi sợ hãi, trước mắt cũng chỉ còn người đàn ông này. "Anh đi đi, em không muốn anh ở lại, anh đi mau." "Không đi." Từ Úc liếc nhìn đồng hồ đếm ngược, vẫn còn 30 giây, anh giật bộ đàm xuống: "Hạ Tuấn Nam." "Có, Từ đội." Hạ Tuấn Nam giật thót vì câu gọi này. "Hỷ Lạc giao cho cậu đấy." Từ Úc nói xong thì ném bộ đàm đi rồi nhìn Tô An Hi, lúc này anh như trở lại làm thiếu niên vô lại trước kia: "Anh cứ quấn lấy em đấy, có chết cũng chết cùng em." Tô An Hi nhìn Từ Úc chằm chằm rồi càng khóc càng to, càng khóc càng run rẩy. Cô vừa khóc vừa gào tới khàn giọng, vừa dùng sức đẩy vừa khóc mà đánh người đàn ông bất động trước mắt. "Anh đi đi, em không muốn chết cùng anh, em không muốn anh quấn lấy em. Từ Úc, em xin anh, anh đi mau. Em hận anh, khốn kiếp, em ghét anh, em không muốn... Ưm..." Từ Úc ghì lấy gáy Tô An Hi rồi dùng cái hôn giam cô lại, sau đó còn hung ác hút vào mà hôn sâu. Anh thầm tính thời gian trong lòng rồi buông cô ra, sau đó dùng kìm cắt dây cặp vào sợi dây màu đỏ. Trong 10 giây cuối cùng, Từ Úc cười nhìn Tô An Hi mà nước mắt cũng rơi xuống. "Tô An Hi, anh yêu em." Tô An Hi khóc không thành tiếng, cô nắm chặt lấy tay trái của Từ Úc rồi cũng cong môi cười với anh. "Từ Úc, em yêu anh." 3, tiếng gió như dừng lại. 2, không khí như lắng đọng. 1, hô hấp cũng vì thế mà ngưng bặt. Một giây cuối cùng đó, Từ Úc dùng sức để cắt dây. Hai người họ đều nhìn đối phương, cả thế giới lúc này cũng im lặng và tịch mịch như thể trên đời chỉ còn lại bọn họ. Cảm nhận gió nhẹ buổi sớm, ánh nắng trời chiều, ráng màu khi chạng vạng và cả sao sáng đêm đen. Vượt qua bốn mùa đổi rời, băng qua năm sông bốn biển, ngàn vạn lần sớm chiều hay sinh tử không rời tay. Cuối cùng tất cả đều hóa thành ba chữ đơn giản kia: Anh yêu em/ Em yêu anh!