"Ai nói các công tử mỗi ngày đều vui đến quên cả trời đất? Đứng ra, bản công tử cam đoan không đánh chết hắn."
Bên cạnh hồ cá trong ngự hoa viên, Triệu Hoằng Nhuận yếu ớt thở dài.
Trong lòng của hắn oán hận, phải biết sinh ra trong cung đình, sống trong đó mười bốn năm, ngoại trừ lúc đến hậu cung bái kiến dưỡng mẫu Thục phi, có thể từ xa nhìn những cung nữ kia, thời gian còn lại, Triệu Hoằng Nhuận căn bản không thấy được người khác phái.
Trong truyền thuyết, sinh hoạt thường ngày của công tử là được cung nữ xinh đẹp phục thị?
Ta nhổ vào!
Triệu Hoằng Nhuận hận không thể nhổ nước bọt vào mặt người nói câu này.
Phải biết rằng đừng nói Văn Chiêu các, cho dù là các công tử khác, tẩm các của bọn hắn đều khô có bất kỳ cung nữ nào, đây là tổ chế.
Mỗi ngày hoặc là đối mặt với một đám giọng the thé thái giám, hoặc là đối mặt một đám khôi ngô cường tráng tông vệ, làm cho Triệu Hoằng Nhuận lo lắng thẩm mỹ quan của mình có vấn đề.
Phải biết, có vài tên tiểu thái giám, thực sự rất đẹp, làn da cũng rất trắng...
Phi phi phi!
Triệu Hoằng Nhuận nhanh chóng đem cái ý nghĩ kia bỏ ra khỏi đầu.
Thế nhân đều nói công tử tốt, ngờ đâu công tử cũng khó khăn. Câu nói này Triệu Hoằng Nhuận cũng không phải thuận miệng nói, phải biết các đời Ngụy Vương đối với công tử luôn nghiêm khắc giáo dục, cưỡng chế sáu tuổi công tử đều phải đến Cung Học học tập, mỗi ngày sáng sớm phải dậy, lúc hoàng hôn mới được tan học, hồi tưởng lại, Triệu Hoằng Nhuận thật sự khó có thể tưởng tượng nổi mình sống qua những năm tháng đó như thế nào.
Chịu đựng suốt 8 năm, hắn cũng không chịu được nữa.
Trong mắt hắn, hoàng cung là kết hợp của ngục giam cùng miếu hòa thượng, buồn tẻ, u uất, nhàm chán, nếu như có thể, hắn thà làm thứ dân, còn hơn phải ở nơi không có tự do này.
Thú vui của Triệu Hoằng Nhuận trong những năm nay, trừ lúc đến hậu cung thỉnh an dưỡng mẫu Thục phi, ở xa ngắm nhìn những cung nữ xinh đẹp, dưỡng mắt, bằng không cặp mắt của hắn thực sự bị đám tuấn tú tiểu thái giám cùng thô kệch tông vệ làm cho mù.
Đáng tiếc mặc dù hắn là cao quý công tử, trong lòng những cung nữ kia cũng hận không thể ở bên hầu hạ hắn, thế nhưng Đại Ngụy có tổ chế, nghiêm cấm cung nữ tiếp xúc công tử chưa thành thân, như xảy ra chuyện, công tử bị Tông phủ nhốt vào phòng tối, mà cung nữ thì trực tiếp đánh chết.
Bởi vậy, trong cung không có bất kỳ một cung nữ nào dám tới gần Triệu Hoằng Nhuận, cùng lắm các nàng chỉ ở phía xa tò mò nhìn hắn, nhưng mà sau đó cũng bỏ đi, sợ bị cung nữ khác hoặc thái giám nhìn thấy.
"Hôm nay là ngày gì chết tiệt gì vậy!"
Thở dài một hơi, Triệu Hoằng Nhuận lật qua lật lại con cá đang nướng trên đống lửa.
Hả? Trong hoàng cung ở đâu ra đống lửa?
Vấn đề này hỏi rất hay.
Như trung thư hữu thừa Ngu Tử Khải cũng đã nhắc nhở Ngụy Vương, bát công tử Triệu Hoằng Nhuận là người cam tâm chịu thiệt sao.
Thật vất vả chịu đựng 8 năm cuối cùng có cơ hội xuất các sớm, Triệu Hoằng Nhuận há sẽ buông tha?
Có câu biết con không ai ngoài cha, dù Triệu Nguyên Tư cùng Triệu Hoằng Nhuận không tiếp xúc nhiều, nhưng chung quy là phụ tử, tính tình Triệu Hoằng Nhuận thế nào, Ngụy Vương cũng nắm được gần hết.
Đúng thế, Triệu Hoằng Nhuận đã sớm suy nghĩ xong, một khi xuất các, hắn nhất định sẽ không ở trong hoàng cung, từ đó về sau sẽ như cá trong biển hổ trên núi. Lúc đó, muốn đi đâu thì đi, muốn chơi cái gì liền chơi cái đó.
Nhưng ai ngờ được, đường đường Ngụy Vương, vậy mà thất hứa, không cho phép Triệu Hoằng Nhuận xuất các, thậm chí, còn phái một đám cấm vệ quân tới, đem Tiêu Dao các đổi lại thành Văn Chiêu các.
Có lẽ ý định ban đầu của Ngụy Vương là răn dạy nhi tử, nhưng trong mắt Triệu Hoằng Nhuận, chuyện này lại thành một sự khiêu khích.
Chiến tranh, tới!
Con cá nướng dần dần tỏa ra mùi thơm mê người, Triệu Hoằng Nhuận dùng mũi ngửi một cái, trên mặt lộ ra vẻ say mê.
"Muốn thử bản công tử tay nghề sao?" Triệu Hoằng Nhuận hỏi Trầm Úc.
"Không, không cần, điện hạ ngài tự ăn đi..." Trầm Úc nuốt nước miếng, ngượng ngùng nói.
Trầm Úc đây cũng không phải là không muốn, mấu chốt nằm ở nguồn gốc con cá nướng trên tay Triệu Hoằng Nhuận.
Đây chính là cá chép vàng, lại gọi là cá chép đuôi vàng, tất nhiên cống phẩm tặng cho Ngụy Vương, nuôi dưỡng tại hồ cá trong ngự hoa viên, là vật nuôi ưa thích của Ngụy Vương. Trong cung, chưa có ai dám làm gì đám cá này, thế nhưng hôm nay bát công tử Triệu Hoằng Nhuận lại gan to bằng trời, ra lệnh cho thủ hạ bắt cá trong hồ, còn nướng ngay tại chỗ.
Cá chép đuôi vàng, là loại cá cực kỳ quý giá, là cống vật, cho Trầm Úc 10 cái lá gan hắn cũng không dám ăn.
Không đành lòng nhìn loại cá bị Triệu Hoằng Nhuận nhai nuốt trong miệng, Trầm Úc vội vàng cúi đầu, lại khó tránh khỏi nhìn thấy đống lửa.
Đống lửa được nhóm lên từ những cây trúc nổ tanh tách, lại tỏa ra hương thơm mê người.
Không thể tưởng tượng nổi?
Không không không, đây là điều đương nhiên!
Bởi vì đang bị đốt là trong ngự hoa viên hai loại trúc quý giá. Tử trúc cực kỳ nổi tiếng, mà cây trúc lấm tấm màu đen là lệ trúc cực kỳ quý giá, tất cả đều là đồ Ngụy Vương yêu thích.
"Này, các ngươi nhanh lên."
Ngấu nghiến một con cá chép vàng, Triệu Hoằng Nhuận tiện tay vứt xương cá trên mặt đất, nhìn về đám tông vệ đang mò cá nói: "mau lên, trước khi phụ vương đến, phải đem cá trong hồ bắt hết."
Những tông vệ đang bắt cá nghe vậy suýt nữa ngã vào trong hồ.
"Điện hạ, nhiều quá không tốt a?" Mục Thanh xách một sọt cá đi đến bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận, xấu hổ khuyên nhủ: "bệ hạ là phụ thân ngài, vạn nhất đối mặt, cái này..."
"Làm sao?" Triệu Hoằng Nhuận liếc nhìn Mục Thanh, nói: "lúc hắn tháo tấm biển Tiêu Dao các, chính là hạ chiến thư! Ngươi muốn bản công tử giả bộ như chuyện gì cũng không xảy ra? Ta cho ngươi biết, không có khả năng! Trừ phi hắn cho phép ta xuất các, bằng không, trận chiến này sẽ không kết thúc!"
Các tông vệ hoang mang nhìn nhau, im lặng thở dài: cam chịu số phận đi, hầu hạ vị công tử như vậy chính là số mệnh không tốt.
"Tới tới tới, tất cả cá bắt được đều nướng cho ta, không được giấu con nào!"
Triệu Hoằng Nhuận gọi tông vệ tới nướng cá, đám người mặc dù biết trộm cá trong hồ là trọng tội, nhưng cũng không thể làm gì, ai bảo bọn hắn là bát công tử điện hạ tông vệ đâu.
Đám người nướng cá ở bờ hồ, đã bị thái giám đi ngang qua nhìn thấy, kinh hãi chạy đến Thủy Cùng điện bẩm báo.
Lúc này Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư đang cùng ba vị đại thần phê duyệt tấu chương, chợt thấy một thái giám vội vã xông vào, quỳ xuống đất hoảng sợ nói: "bệ hạ, việc lớn không tốt!"
"Như thế nào?" Triệu Nguyên Tư hơi kinh hãi, cho rằng xảy ra đại sự gì.
Chỉ thấy tên thái giám kia thở hồng hộc nói: "Bát điện hạ, là bát điện hạ..."
"Từ từ nói. Đến tột cùng xảy ra chuyện gì. Bát điện hạ thế nào?"
Nghe nói việc liên quan đến Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Nguyên Tư lập tức hiểu ra.
Kỳ thực, Ngụy Vương cũng đoán được đứa con trai kia tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ gây chuyện, chỉ là hắn vạn lần cũng không ngờ đến con mình có lá gan này, chuẩn bị đem cá chép đuôi vàng hắn yêu thích tất cả đều nướng.
"Bát điện hạ, hắn đang ăn cá nướng bên hồ cá cạnh ngự hoa viên..."
"Ồ."
Chuyện này không là gì, Triệu Nguyên Tư đang căng thẳng lại buông lỏng, trong lòng tự nhủ nướng cá có gì mà ngạc nhiên? Tiểu tử kia bây giờ đang bực bội, chỉ cần đừng đốt ngự hoa viên, trẫm cũng liền mặc kệ hắn.
Nghĩ vậy là xong Triệu Nguyên Tư đang muốn tiếp tục phê duyệt tấu chương, bỗng nhiên trong lòng trầm xuống, chậm rãi ngẩng đầu nhìn tên thái giám kia.
"Hắn... Nướng cá gì?"
"Cá chép đuôi vàng!" Thái giám vội vàng nói.
Ngụy Vương hít thật sâu, trên trán nổi gân xanh: "nướng... Nướng bao nhiêu con?"
Tên thái giám kia chần chờ một chút, cúi đầu nói: "khắp nơi đều là xương cá."
Trái tim Ngụy Vương lập tức lạnh đi một nửa.
[Nghịch tử này... Thật ác độc! Lại... Lại dùng cá chép đuôi vàng trẫm yêu thích để trút giận?]
Triệu Nguyên Tư cảm thấy trái tim thắt lại, không quan tâm đống tấu chương, vội vàng đặt bút xuống, đi về phía ngự hoa viên.
Ba vị đại thần cùng thái giám Đồng Hiến liếc nhau, trong lòng biết đại sự không ổn, vội vàng đuổi theo.
Khi đi tới hồ cá, Ngụy Vương quả nhiên nhìn thấy ngang bướng nhi tử đang nướng cá bên cạnh hồ một cách đường hoàng.
Nhìn xương cá khắp nơi, Ngụy Vương đau lòng muốn hộc máu.
Nhưng khi Ngụy Vương ánh mắt đảo qua đống lửa, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
[Nghịch tử! Nghịch tử!... Quả nhiên độc ác!]
Triệu Nguyên Tư trong lòng nhỏ máu, nhưng dù sao hắn cũng là Ngụy Vương, không thể nào bỏ qua lễ nghĩa tổ tiên, trực tiếp xông lên cho nhi tử không nghe lời hai cái tát.
Thế là, hắn đi tới với khuôn mặt tức giận. (╬▔皿▔)╯
Mà phía sau hắn, Đồng Hiến, Hà Tương Tự, Lận Ngọc Dương, Ngu Tử Khải cũng đã đến, lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cũng là hoảng sợ đến đứng hình. (°ロ°)
"Bệ hạ giá lâm!" Đồng Hiến giọng the thé hô một câu, vì nhắc nhở bát công tử Triệu Hoằng Nhuận đám người.
Dù sao, đám người này bắt cá nướng cá, bận tối tăm mặt mũi, không nhận ra được Ngụy Vương đã đến.
"Phụ vương?" nhìn thấy Ngụy Vương, bát công tử Triệu Hoằng Nhuận lộ vẻ mặt vui mừng, nhìn không ra hắn đối với phụ thân có một bụng oán hận.
"Phụ vương, sao người lại tới đây? Ha! Đến sớm không bằng đến đúng lúc, hoàng nhi vừa vặn nướng xong một con cá, nếu phụ vương không chê, hay là nếm thử hoàng nhi tay nghề xem sao?"
Triệu Hoằng Nhuận cười hì hì đem một con cá nướng tỏa hương thơm ngào ngạt đưa đến trước mặt Ngụy Vương, lộ ra hai chiếc răng nanh, rất là khả ái. (@^0^)
Nhưng mà Ngụy Vương không nghĩ như thế.
[Kẻ này là ác quỷ!]
Nhìn con cá nướng thơm ngon trước mặt, lại nghĩ tới con cá này là cá chép đuôi vàng mà mình yêu quý, Ngụy Vương giận run cả người.
Bất luận Ngụy Vương hay là những người sau lưng Ngụy Vương, bọn hắn giờ phút này mới ý thức được, bát công tử, tuyệt không phải là người sẽ chịu thua thiệt.
[Hắn cố ý... ]
Mắt nhìn thấy bát công tử Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt tươi cười, nhưng ánh mắt lại không có ý cười, ba vị đại thần cảm giác được da đầu có chút tê dại.
Ngày hôm qua, Ngụy Vương cho tháo tấm biển Tiêu Dao các của bát công tử Hoằng Nhuận.
Hôm nay, bát công tử đốt đàn nấu hạc (phá hoại phong cảnh), liên tiếp hủy đi ba thứ Ngụy Vương yêu thích nhất.
Không sai, là trả thù trần trụi!
Đúng như ba vị đại thần đã đoán, cuộc đối đầu của hai phụ tử này đã không thể ngăn cản.