Tạ Liên hơi sửng sốt, ký ức xưa kia tựa như một bức họa phủ bụi, phủi đi chút bụi nhưng vẫn không rõ ràng. Y buông tay cầm lấy đóa hoa, trầm ngâm không nói. Hoa Thành cũng đặt bút xuống, đứng cạnh chậm rãi mài mực, hỏi: "Sao vậy?"
"..." Tạ Liên mỉm cười: "Không có gì. Chỉ là loại hoa này, hương thơm ngấm vào tim gan, ta vẫn luôn yêu thích."
Cúng hoa trong đạo quán cũng không hiếm thấy, có điều thường cúng cả bó hoa tươi đỏ tím rực rỡ, hoặc là những bó hoa giả tự tết mãi không úa tàn. Ngừng chốc lát, Tạ Liên hỏi: "Chẳng lẽ hoa mà "Huyết Vũ Thám Hoa" che chở là loại hoa này sao?"
Hoa Thành cười đáp: "Ca ca quả là liệu sự như thần."
Trong lúc cười nói, cuối cũng hai người cũng góp sức hoàn thành bức liễn, nội dung vẫn là bốn câu thơ đó. Hoa Thành cầm lên thưởng thức một lát, dường như rất chi là hài lòng, nói: "Ừm, được lắm. Dán lên thôi."
Nghe hắn nói "được lắm", Tạ Liên chỉ thấy nghẹn họng. Nghe đến "dán lên thôi", Tạ Liên lại nghẹn họng lần nữa, hỏi: "Chắc không phải đệ định treo lên tường đâu ha?" Nếu để các sư phụ đã qua đời của Tạ Liên nhìn thấy bức liễn mà y tham gia viết trông như thế kia, chỉ e họ sẽ tức đến mức đội mồ sống dậy. Hoa Thành lại cười nói: "Không. Ta cất riêng, không cho ai xem hết."
Đúng lúc này, hai người chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng la hét loáng thoáng:
"Cháy rồi!"
"Cháy rồi!"
"Cực Lạc phường cháy rồi!"
Trong Thiên Đăng quán lặng ngắt như tờ, song năm giác quan của cả hai đều siêu việt hơn người phàm, nghe tiếng bèn tức tốc nhìn nhau, Tạ Liên buột miệng thốt lên: "Lại là Cực Lạc phường?"
Lời bật khỏi miệng mới thấy chữ "lại" này hơi buồn cười. Hoa Thành ung dung điềm tĩnh cất chữ vào, đáp: "Không cần lo lắng, ca ca ngồi đây đi, ta đi một lát rồi sẽ về."
Làm sao Tạ Liên yên tâm ngồi đây được, nói: "Ta đi với đệ!" Y vội vã đuổi theo, trong lòng không khỏi buồn bực: Sao lần nào mình tới là Cực Lạc phường lại cháy lần nấy vậy? Cái danh "ôn thần" lại được chứng thực rồi. Tuy lần này không liên quan đến y, nhưng y vẫn cứ áy náy theo thói quen. Hai người chạy vội về Cực Lạc phường, cả đường lớn bốc khói đặc cuồn cuộn, đám tiểu quỷ tiểu quái nháo nhác hú hét xách thùng nước chạy qua chạy lại dập lửa. Thấy Hoa Thành và Tạ Liên đã tới, chúng cất tiếng: "Thành chủ! Lão nhân gia ngài không cần lo lắng, lửa không lớn, đã dập được rồi!"
Hoa Thành không tỏ ý gì, Tạ Liên lại thở phào nhẹ nhõm, ôn tồn nói: "Tốt quá! Cực thân các vị rồi."
Vốn dĩ các tiểu quỷ cũng không mong đợi sẽ nhận được lời cảm ơn, huống hồ còn là câu "cực thân rồi" từ bạn của thành chủ, nghe là mừng hớn hở, rối rít đáp: "Không cực thân! Chuyện nhỏ thôi!"
"Nên làm mà!"
Bấy giờ Tạ Liên mới phát hiện, mình nói "cực thân rồi" có vẻ không ổn lắm, bởi vì mình có phải chủ nhân nơi này đâu. Chẳng qua nếu bản thân Hoa Thành chưa lên tiếng, mình nói một chút chắc cũng không hại gì, vì vậy chỉ nhủ thầm ngại quá rồi chẳng để ý nữa. Hai người bước vào Cực Lạc phường quan sát nơi bén lửa, quả nhiên chỉ cháy một diện tích nhỏ, hơn nữa còn là phòng nhỏ trong hốc xó không bắt mắt lắm, chẳng trách bị dập rất nhanh.
Tuy nhiên sau khi xác định chi tiết trên, Tạ Liên bắt đầu cảnh giác, nói với Hoa Thành: "Kẻ phóng hỏa không phải ngu ngốc to gan đến đây giở trò đùa dai, cũng không phải thật sự muốn đốt cái gì, mà giống như muốn dời lực chú ý, thu hút ánh mắt của mọi người sang đây hơn."
Nhưng vào lúc mấu chốt này, muốn dời lực chú ý gì chứ?
Đột nhiên, Tạ Liên phản ứng lại: "Thai linh kia!"
Trước đó lúc hai người rời khỏi Cực Lạc phường, đi biết bao lâu mà linh hồn thai nhi vẫn còn khóc rấm rứt, tiếng khóc the thé chói tai, chốc chốc lại gọi mẹ. Mà bây giờ, âm thanh ấy biến mất rồi!
Hai người lại đến một gian thiên điện ngoài Cực Lạc phường kiểm tra. Lúc bọn họ rời đi, Hoa Thành đã tiện tay đặt bình gốm chứa linh hồn thai nhi lên một chiếc bàn, hiện giờ bình gốm vẫn còn, nhưng Tạ Liên bước tới cầm lên lại phát hiện trọng lượng không đúng, quá nhẹ rồi. Y mở ra xem thử, quả nhiên bên trong đã trống không!
Bình đóng kín miệng, vật bị nhốt bên trong không thể tự mở được. Tạ Liên vội nói: "Linh hồn thai nhi bị ai đó thả ra rồi."
Hoa Thành chẳng hề tỏ ra bối rối, nói: "Là bị kẻ khác đánh cắp đi. Trải qua một trận Tử Linh Điệp vây công, bây giờ vật nọ nguyên khí đại thương, một mình nó không chạy xa được."
Tạ Liên nói: "Vậy thì dễ xử lý rồi. Tam Lang, Cực Lạc phường của đệ có hộ vệ giám sát người ra vào qua lại không? Xem xem có tìm được người nào khả nghi không?"
Hoa Thành đáp: "Không có."
"..." Tạ Liên chớp chớp mắt: "Không có ư?"
Hoa Thành nói: "Ừ, xưa giờ không hề có."
Hèn gì lần trước mình lén lút giở trò trong Cực Lạc phường cũng chẳng thấy bóng dáng hộ vệ nào. Tạ Liên còn từng nghĩ phải chăng mình mai phục kỹ quá nên Hoa Thành không phát hiện, đâu ngờ không có thật, y hơi sửng sốt, hỏi: "Đệ yên tâm về Cực Lạc phường đến thế sao?"
Hoa Thành hỏi ngược lại: "Ca ca, huynh có từng chú ý đến cổng của Cực Lạc phường chưa?"
Tạ Liên ngẫm nghĩ rồi đáp: "Chưa từng chú ý. Lẽ nào có điểm gì đặc biệt?"
Hoa Thành trả lời: "Đúng thế."
Hắn chỉ vào cổng gian thiên điện, giảng giải: "Nếu không phải chủ nhân của nơi này, chưa được cho phép mà mang đi người vốn ở bên trong hoặc vật không thuộc về mình, cho dù chỉ là một thứ, cũng sẽ không mở cửa được, trái lại còn bị nhốt trong gian phòng đó."
Tạ Liên hồi tưởng lại lần trước mình đến Cực Lạc phường, hình như lúc đó y vẫn luôn dùng xí ngầu mở đường, còn phút cuối rời đi lại do Phong Sư nổi gió, hất tung nóc nhà, nhờ vậy mới tránh được việc rời khỏi bằng "cửa". Đây toàn là những hình ảnh mang tính bạo lực, Tạ Liên càng nghĩ càng cảm thấy không nghĩ nổi, xấu hổ không thôi. Ngừng một lát, y hỏi tiếp: "Giả sử Tam Lang cướp một pháp bảo từ chỗ ta, cất tại Cực Lạc phường, ta là chủ nhân ban đầu của pháp bảo cũng không mang đi được sao?"
Hoa Thành nhướn mày đáp: "Dĩ nhiên không được rồi. Đã tới tay ta thì là của ta. Có điều, ca ca đừng nói oan cho ta, ta sẽ không cướp pháp bảo của huynh đâu."
Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, nói: "Đó là lẽ đương nhiên, đương nhiên ta biết rồi, bởi vậy ta mới nói là giả sử mà. Hơn nữa... ta cũng chẳng có pháp bảo nào đáng để người khác cướp..."
Hoa Thành trêu đùa cũng biết điểm dừng, cười cười nói tiếp: "Cho nên, muốn trộm đồ từ chỗ ta mà không bị phát hiện là điều không thể nào. Đương nhiên cũng chẳng cần hộ vệ làm gì."
Phản ứng đầu tiên của Tạ Liên là, người trộm linh hồn thai nhi không rời đi bằng cửa mà dùng một cách khác. Nhưng nhìn quanh bốn phía, nóc thiên điện vẫn ổn, mặt đất vẫn ổn, vách tường cũng ổn, hoàn toàn không có dấu tích nào của việc bị phá vỡ, Tạ Liên không khỏi nghĩ ra một suy đoán kỳ lạ hơn:
Chẳng lẽ người trộm linh hồn thai nhi chưa rời đi mà vẫn còn ở trong gian thiên điện này?
Tuy trong thiên điện chẳng có chỗ ẩn nấp nào, nhưng lên trời xuống đất, những cách ẩn thân không hề ít. Có lẽ ngay thời khắc này, kẻ đó đang ở gần bọn họ, lặng lẽ quan sát từng cử động của họ. Tạ Liên nhìn kỹ xung quanh, cẩn thận chú ý xem có nơi nào không khí méo mó một cách lạ thường không. Tuy nhiên, bất luận ánh mắt hay trực giác đều nói cho y biết, ở đây không có người hoặc quỷ thứ ba.
E rằng mạch suy nghĩ của y không chính xác, coi bộ phải đổi một cách nghĩ khác rồi. Lúc này, Hoa Thành cười nói: "Ca ca không cần lo lắng. Ta tự có cách tìm ra kẻ trộm linh hồn thai nhi."
Không ngờ Hoa Thành đã tính sẵn từ trước. Tạ Liên quay sang nhìn hắn, suy tư giây lát rồi đột nhiên tỏ tường.
Hai người yên lặng chờ đợi. Một lúc sau, tiếng ồn ào từ từ tiến gần, một đám yêu ma quỷ quái lũ lượt ào tới, nói: "Thành chủ, lão nhân gia ngài tìm bọn ta có gì phân phó!"
Đám này ít ra cũng gần một ngàn, nếu không phải phòng ốc sân vườn của Cực Lạc phường đủ rộng, sợ rằng không thể nào chứa nổi. Kẻ đưa chúng đến chính là người đeo mặt nạ, người nọ nói với Hoa Thành: "Thành chủ, những người hôm nay xuất hiện trên đường, toàn bộ đều ở đây hết rồi. Chợ Quỷ đã phong tỏa, không ai có thể ra ngoài."
Vẫn là giọng nam trẻ tuổi lần trước, Tạ Liên không khỏi liếc nhìn đối phương. Đám quỷ hỏi: "Thành chủ, là kẻ nào phóng hỏa, ngài đã bắt được chưa?"
"Nghe nói còn trộm đồ nữa! Không phải chán sống thì muốn chết lần nữa!"
"To gan quá mà. Vừa phóng hỏa vừa trộm đồ, dám động thổ trên đầu thái tuế, thành chủ làm sao tha được?!"
"..."
Tuy kẻ đám quỷ nhắc đến không phải mình, nhưng thân là người lần trước vừa đốt phòng vừa lén lút cướp người ở Cực Lạc phường, lại được Hoa Thành tha cho, Tạ Liên nghe mà cảm thấy như trúng vô số mũi tên. Y ho nhẹ một tiếng, trong lòng càng áy náy hơn, liếc trộm Hoa Thành một cái, vừa khéo bắt gặp Hoa Thành cũng đang nhìn mình đầy thâm ý, thế là vội vã dời mắt đi. Tiếp theo, chỉ nghe Hoa Thành hờ hững nói: "Kẻ trộm linh hồn thai nhi tự đứng ra đi. Đừng lãng phí thời gian của ta."
Đám quỷ kinh ngạc, nhao nhao hỏi: "Trong số chúng ta?"
"Ta còn tưởng là từ bên ngoài tới..."
"Kẻ nào thế, mau tự đứng ra đi!"
Hồi lâu sau, sóng to gió lớn gần như lắng xuống, nhưng lại chẳng ai đứng ra. Hoa Thành nói: "Tốt lắm, quả nhiên rất dũng cảm. Nam trái nữ phải, tách ra."
Tuy cảm thấy khó hiểu, song đám quỷ nào dám làm trái lời Hoa Thành, chúng lập tức làm theo lời hắn, loạt soạt tách thành hai nhóm lớn. Nam quỷ chen chúc phía bên trái, miệng mồm thô lỗ; nữ quỷ đều ở bên phải, hầu như ai nấy cũng yểu điệu duyên dáng. Hoa Thành và Tạ Liên nhìn nhau, đi thẳng đến bên phải, quan sát sơ qua đám nữ quỷ, đảo mắt một cái lướt qua gần mười ả.
Sau vài bước, lúc đi ngang qua trước người một nữ quỷ, Tạ Liên thoáng dừng bước. Nữ quỷ này mặc váy dài, mặt thoa một lớp phấn trắng dày cộm, trắng đến mức dọa người, gần như chẳng thể nhìn ra diện mạo ban đầu, nhưng gương mặt trang điểm quá mức diễm lệ khoa trương của ả lại có phần quen mắt, Tạ Liên cất tiếng hỏi: "Lan Xương cô nương?"
Nữ quỷ sửng sốt, như thể ả mới là kẻ gặp phải quỷ. Quả nhiên, đây chính là nữ quỷ lần trước quấy rầy Tạ Liên ở đầu đường chợ Quỷ, cãi nhau với đồ tể heo trên đường, còn cười nhạo y "bất lực", đồng thời tuyên truyền chuyện này đến mức con quỷ nào cũng biết - Nữ quỷ Lan Xương.
Sau phút kinh ngạc, ả ưỡn hông ngẩng đầu, nói: "Sao nào? Ngươi bất lực là ngươi tự nói mà! Ta đâu có đổ oan cho ngươi! Chẳng lẽ còn muốn thành chủ dạy ta một bài học để trả thù?"
Tuy đám nữ quỷ nữ yêu xung quanh đều thấy hơi căng thẳng, nhưng nghe ả nói vậy vẫn bắt đầu cười rúc rích. Hoa Thành cũng bước tới, mặc dù không nhìn ra biểu cảm của hắn, nữ quỷ Lan Xương vẫn có chút sợ sệt, thái độ không dám quá lỗ mãng. Tạ Liên dịu giọng nói: "Lời đùa cợt như thế, cô nương thích nói gì cũng chẳng sao. Có điều linh hồn thai nhi kia đã hại vô số người, hai tay đẫm máu, không thể bỏ qua, vẫn xin cô nương trả lại trước thì hơn."
Cho dù Lan Xương thoa lớp phấn dày cộm, vẫn có thể nhìn ra sắc mặt ả thoắt cái tái mét. Ả liên tục lùi lại, nhưng bây giờ ả đang đứng giữa một đám nữ quỷ, lùi chưa được vài bước đã bị các nữ quỷ bên cạnh ba chân bốn cẳng túm lại, chặt đứt khả năng chạy trốn, chỉ đành hét ầm lên: "Ta không biết ngươi đang nói gì hết! Linh hồn thai nhi nào chứ?"
Tạ Liên nói: "Xin hãy trả lại đi."
Lan Xương cãi cố: "Ta trả cái gì? Ta có lấy gì đâu! Ngươi nói ta trộm đồ từ phòng thành chủ, nhưng ai ai cũng biết không thể lấy đồ từ phòng thành chủ mà, lấy cái gì cũng không bước ra được!"
Đám quỷ đều nói "đúng vậy","không sai","biết mà", đồ tể heo cũng la lối. Lan Xương nói tiếp: "Cực Lạc phường bốc cháy cũng là chuyện mới xảy ra chốc lát, nãy giờ ta vẫn ở trên đường, từ đầu chí cuối chưa từng rời đi, vậy nếu như ta trộm đồ, chắc chắn vẫn chưa kịp giấu đi phải không?" Nói đoạn ả xòe tay ra, tỏ vẻ hai tay mình trống trơn, còn vén váy tỏ ý mình không giấu thứ gì.
Tạ Liên hỏi: "Cô nương, lần trước ta gặp ngươi trong gió lạnh run người, ngươi mặc đồ mỏng tang. Hôm nay trời trong nắng ấm, tại sao ngươi lại mặc váy dài? Ngươi đột nhiên muốn đổi quần áo, hay là muốn che giấu điều gì?"
Nghe Tạ Liên nhắc, đám quỷ mới phát hiện, ngày thường Lan Xương đều ăn mặc hở hang, Tạ Liên nói ả "mặc đồ mỏng tang" đã là cách nói khách sáo lắm rồi, mỗi lần đi trên đường gần như ả đều cởi trần lộ ngực. Hôm nay ả lại mặc váy dài, che kín cả eo lẫn chân, quả thật rất kỳ lạ. Chưa kể trước đó Hoa Thành dẫn Tạ Liên đi dạo chợ Quỷ, lúc đám quỷ nhốn nháo đưa thức ăn cũng chẳng thấy Lan Xương ngày xưa thích nhất chửi đổng giữa đường chọc người chú ý, tích cực tuyên truyền "là y bất lực chứ không phải ta không ổn", thế là đám quỷ bắt đầu xôn xao. Tạ Liên từ tốn nói: "Không phải ngươi lấy đi thứ không thuộc về mình, ngươi chỉ lấy một bộ phận trên cơ thể mình mà thôi. Linh hồn thai nhi hiện đang ở trong bụng ngươi!"
Nếu kẻ đánh cắp linh hồn thai nhi không dùng cách khác rời đi, cũng không ở lại trong thiên điện, vậy chỉ còn lại duy nhất một khả năng: Kẻ này quang minh chính đại rời đi từ cửa chính.
Nếu linh hồn thai nhi đã được sinh ra, thế thì nó là một đứa trẻ, một con người độc lập. Nhưng linh hồn thai nhi này bị cưỡng ép mổ ra từ cơ thể mẹ khi chưa đủ tháng, cho nên nếu mẹ nó nhét nó trở lại bụng mình, đương nhiên vẫn tính là "thứ thuộc về mình". Không, nên nói rằng, linh hồn thai nhi vốn là một miếng thịt trên người ả, là một bộ phận của ả. Suy cho cùng mẹ con máu mủ tình thâm, trong tình huống này, bọn họ chính là một thể, vì vậy dĩ nhiên nữ quỷ có thể bình yên vô sự, quang minh chính đại ra khỏi mọi cánh cổng trong Cực Lạc phường.
Cho nên, kẻ đánh cắp linh hồn thai nhi nhất định là nữ quỷ, là mẹ ruột của linh hồn thai nhi đó. Tức tốc phong tỏa chợ Quỷ, tìm tất cả những nữ quỷ xuất hiện trên đường trước và sau vụ cháy tới kiểm tra, chắc chắn có thể tóm gọn. Có lẽ ngay sau khi bước vào thiên điện, Hoa Thành đã nghĩ ra những điều này.
Đột nhiên, Lan Xương kêu ré lên, hai tay dồn sức che bụng mình.