Xa Tứ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía lão Đông, nói "Không biết" chắc chắn là nói láo.
Xa Tứ đang định mở miệng để nhắc nhở bát cơm của lão Đông, lão Đông đột nhiên vỗ trán một cái nói: "Nhớ ra rồi, Đại Thạch Đầu nhắc nhở ta, hôm qua uống nhiều quá, suýt nữa thì hồ đồ. Đúng, đúng, đúng, hình như Sư Xuân bọn hắn rời đi hôm nay."
Khóe môi xinh đẹp của Miêu Diệc Lan cong lên, hỏi: "Cứ chạy như vậy, tiền ta cho mượn, hắn không trả sao?"
Lão Đông lập tức nói: "Sẽ trả. Hắn nói nếu không có gì ngoài ý muốn thì hôm nay hắn sẽ cho người đưa tiền qua."
Miêu Diệc Lan khó hiểu: "Biên Duy Khang có thể trả lại tiền cho hắn nhanh như vậy?"
Đại Thạch Đầu hơi cúi đầu, không biết nên nói gì cho phải.
Không ngờ lão Đông lại gọn gàng nói: "Biên Duy Khang lấy đâu ra tiền để trả? Sư Xuân đã hẹn với bên Lữ Thái Chân, hắn sẽ bán Tượng Lam Nhi cho Lữ Thái Chân, vậy là có tiền."
Đại Thạch Đầu đột nhiên quay đầu nhìn hắn, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống để che giấu phản ứng ngạc nhiên của mình.
Miêu Diệc Lan và Xa Tứ cũng mờ mịt, thực sự là nghe không hiểu có ý gì, vốn đã cướp người của Lữ Thái Chân, lại bán cho Lữ Thái Chân. Không nghe lầm chứ? Chuyển một vòng tròn lớn như vậy là có ý gì?
Nhưng vẻ mặt lão Đông tỏ ra chân thành, dáng vẻ ta không hề nói dối dù chỉ một lời.
Xa Tứ không nhịn được xen vào hỏi: "Bán như thế nào?"
Lão Đông: "Cụ thể bán thế nào ta không biết, phương thức giao dịch hẳn là bí mật thương lượng với cháu trai của Tào Phác Thanh là Sầm Phúc Thông. Hắn không nói cho chúng ta biết."
Xa Tứ: "Âm thầm thương lượng? Cái này có gì bí mật để thương lượng? Hơn nữa, bọn hắn cướp người Lữ Thái Chân muốn mua, sau đó lại bán cho Lữ Thái Chân, rốt cuộc là có ý gì? Bọn hắn rảnh rỗi đến nhàm chán, hay cho rằng Lữ Thái Chân rất nhàn rỗi?"
Lão Đông: "Cái đó thì khác. Lữ Thái Chân mua từ Lệ Vân Lâu phải tốn năm vạn kim, nhưng mua từ trên tay Sư Xuân chỉ cần hai mươi vạn kim."
"..."
Cái quỷ gì, Miêu Diệc Lan và Xa Tứ chưa phản ứng lại, nhưng họ đã ý thức được vấn đề.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, dần dần lần theo chỗ mờ ám trong đó, tất cả đều nghẹn lời.
Một lúc sau, Miêu Diệc Lan giống như mới tỉnh dậy từ một cơn mơ, nhìn chằm chằm vào lão Đông và Đại Thạch Đầu nói: "Bọn hắn giao dịch ở đâu?"
Cho dù là ai đều có thể nhìn ra, dường như Miêu cô nương này muốn ngăn cản cuộc giao dịch.
Lão Đông lắc đầu nói: "Chúng ta thật sự không biết cụ thể tình huống giao dịch, hắn cũng sả không nói cho hai người chúng ta biết. Ngay từ đầu lúc hắn vay tiền, chúng ta cũng không biết hắn sẽ làm như vậy, sau khi chuộc người ra chúng ta mới biết. Hắn nói rằng bây giờ hai ta đã là người của Bác Vọng Lâu, không cho hai ta tham gia vào việc này, chỉ để hai ta giúp trả lại tiền cho ngài."
Lão Đông phải nhấn mạnh những điều này, phải phủi sạch quan hệ, thể hiện rằng chính mình cũng không ra ngoài làm việc riêng.
Vẻ mặt Miêu Diệc Lan phức tạp, thở dài nói: "Dù sao đó cũng là một người sống sờ sờ, sao có thể tùy tiện bán qua bán lại như vậy?"
Lão Đông và Đại Thạch Đầu kinh ngạc, đều nhìn nàng với vẻ mặt bất ngờ. Nếu ngay cả việc này cũng không được làm, vậy thì họ đừng nói chuyện gì khác nữa, đã chết đói ở nơi lưu đày từ xưa xửa xừa xưa rồi.
Sau đó Đại Thạch Đầu thử nhắc nhở: "Miêu cô nương, người đó vốn là kỹ nữ lầu xanh, vốn là. ."
Lão Đông cũng gật đầu đồng ý nói: "Lệ Vân Lâu bán cho Lữ Thái Chân là bán, Sư Xuân bán cho Lữ Thái Chân cũng là bán. Không có gì khác biệt. Sư Xuân chỉ là kiếm lời từ tiền chênh lệch trong đó."
Miêu Diệc Lan không nói nên lời. Người ta chính mình tự bỏ ra bốn mươi lăm vạn, ngươi chỉ bỏ ra năm vạn, có tư cách gì bán người ta? Quan trọng nhất là hủy hoại một cặp đôi lưỡng tình tương duyệt, đây là điều mà nàng không thể chấp nhận.
Thật phí công nàng lúc trước tin tưởng Sư Xuân, còn cảm động trước câu nói "lưỡng tình tương duyệt thắng qua vô số tiền tài" của cái tên này. Nói chuyện hồi lâu, cuối cùng lại làm ngược lại, vẻ lịch sự của tên đó quả nhiên là giả tạo, thật là xấu xa!
Lão Đông và Đại Thạch Đầu thì nàng đành chịu, vấn đề là phản ứng của Xa Tứ. Lúc đầu tên này cũng sốc như nàng, nhưng hiện tại trong mắt hắn ta lại có vẻ ngưỡng mộ và tán thưởng, đây là đang khen Sư Xuân làm việc hay sao?
Nếu như thế, nàng cũng không muốn nhiều lời, vẫy tay để cho mọi người lui xuống.
Khi đến góc hành lang, ba người Xa Tứ vừa định xuống lầu đột nhiên nhanh chóng né sang một bên, cùng nhau khom người hành lễ: "Bà chủ."
Có một người từ tầng dưới đi lên, không ai khác chính là Lan Xảo Nhan, người phụ trách Bác Vọng Lâu ở đất lưu đày.