Chương 82: Làm giả

Sơn Hải Đề Đăng

Dược Thiên Sầu 23-01-2025 20:52:41

Lúc này, Ngô Cân Lượng giống như đã biến thành người khác, y lại mua một bộ y phục trắng như tuyết, ngược lại là rất phù hợp với đôi lông mày rậm và đôi mắt to của y, sánh với làn da ngăm đen khiến người ta cảm thấy rất sảng khoái, nhất là khi y còn đang khiêng một thanh đại đao màu đen. Ngô Cân Lượng lại vui vẻ hớn hở hỏi mọi người: "Thấy y phục ta chọn thế nào?" "Không tệ không tệ, ánh mắt của huynh đệ thật tốt." Biên Duy Khang nói ra lời khen ngợi từ đáy lòng, lại nhịn không được quay sang giao tiếp bằng ánh mắt với Tượng Lam Nhi, chỉ bằng khiếu thẩm mỹ này, hai người tin rằng Xuân, Lượng đúng là hảo hán đi ra từ đất lưu đày. "Thế nào thế nào? Y phục như thế nào?" Ngô Cân Lượng lại đi vòng quanh Sư Xuân, thừa dịp tránh ánh mắt của người khác, nhét tờ giấy gấp gọn vào bộ quần áo rách nát của Sư Xuân. Y chỉ mua một bộ, do không có thời gian, hơn nữa không biết kích cỡ y phục của Sư Xuân, ở đất lưu đày thật đúng là chưa từng chú ý đến số đo y phục. "Y phục không tệ, nhưng người chẳng ra sao cả." Sư Xuân thuận miệng đánh giá. Sau đó chính là làm việc tốt thì làm đến cùng, đưa người đến nhà. Tiến vào Vô Ưu Quán, đi đến cửa phòng khách của Biên Duy Khang, Sư Xuân dừng lại, không chịu đi vào nữa, chỉ vào người mình, tự giễu nói: "Trên người chúng ta bẩn, không vào." "Không bẩn, không bẩn." Biên Duy Khang vội vàng biểu thị không có, mời hắn vào trong: "Sư huynh..." Mỗi lần bị gọi như vậy, hắn đều phải khựng lại, vẫn có chút không quen, nhận ra họ của người huynh đệ này thật đúng là tuyệt, ai khách khí cũng sẽ bị chiếm tiện nghi. Sư Xuân nghiêm túc giơ tay lên ngăn lại: "Đến biết nhà là đủ rồi, không quấy rầy đôi uyên ương các ngươi, chúng ta còn đi thăm bằng hữu, gặp lại sau. A..." Vừa nói xong câu này, như thể chợt nhớ ra điều gì đó, hắn móc ra khế ước bán thân kia. Mở ra ngay tại chỗ, không để ý đến vết mực còn mới và nhiều dấu tay đỏ tươi trên đó mà trực tiếp nhìn vào nội dung, nói là vì chữa thương cho phụ thân, vay bao nhiêu tiền và bán thân ba mươi năm. Chỉ cần không phải là tử vong hoặc tàn tật, trong thời gian bán mình đều phải tuân theo, còn có thể bán trao tay, vân vân và mây mây. Hắn không khỏi nhìn về phía Tượng Lam Nhi: "Thì ra vì chữa bệnh cho phụ thân mới bán mình cho Lệ Vân Lâu!" Tượng Lam Nhi buồn bã gật đầu. Sư Xuân nhìn lại khế ước bán thân, nói: "Ba mươi năm, vậy là còn gần mười năm..." Nói xong, hắn xé tờ khế ước bán thân đi, vò thành một cục mà không cho ai xem, trực tiếp thi phép xoa nát thành từng mảnh, ném nó đi, phủi tay nói: "Được rồi, Tượng cô nương, từ nay về sau ngươi tự do." Lão Đông đứng bên cạnh nhìn thấy thì khóe miệng giật giật, hắn ta tận mắt nhìn thấy Ngô Cân Lượng làm giả khế ước bán thân, mà còn là giả đến mức không thể giả hơn, phía trên là chữ viết và dấu vân tay của chính Ngô Cân Lượng, làm giả còn có thể ngông cuồng như vậy, sợ là người bên ngoài Sinh Ngục không ai có thể làm được công việc cẩu thả này. Nếu tờ khế ước bán thân bị xé bỏ là thật, hắn ta sẽ tự chọc mù mắt mình. Dựa trên hiểu biết của lão Đông về hai người này, rõ ràng là đám đại đương gia đang âm mưu điều gì đó xấu xa. Sau nhiều lần cân nhắc, tên Đông chỉ nghĩ ra một khả năng: Sư Xuân ra vẻ rộng lượng, một khi đối phương không thể thực hiện lời hứa trả tiền, họ Sư sẽ dùng khế ước bán thân để uy hiếp. Nhìn thấy khế ước bán thân bị xé, khóe miệng Ngô Cân Lượng lại sắp ngoác ra tận mang tai, cười ha hả, liếc mắt nhìn lão Đông, thấy tên này cũng coi như biết điều mới thở phào nhẹ nhõm. Thực ra vừa rồi khi đi làm giả, y thật sự không muốn dẫn lão Đông đi theo, nói đúng ra là không muốn để lão Đông nhìn thấy, thế nhưng không có cách nào khác, muốn tìm được nơi bán các vật phẩm cần thiết trong thời gian ngắn có chút khó khăn, huống chi còn phải tìm người trả tiền. Nhìn khế ước bán thân biến thành mảnh vụn rơi xuống đất, Biên Duy Khang thở phào nhẹ nhõm, chắp tay nói với Sư Xuân: "Sư huynh... Huynh yên tâm, số tiền ta mượn sẽ sớm trả lại cho huynh, giờ ta sẽ viết giấy nợ." Nói xong thì quay người đi vào phòng tìm bút mực giấy trắng. Sư Xuân nắm tay hắn ta kéo lại, nói: "Được rồi, có tâm là được, giấy nợ thì miễn đi, ta còn không tin được tính cách của Biên huynh sao? Nếu không tin Biên huynh, ta cũng sẽ không cho ngươi mượn. Không cần vội, từ từ trả tiền, lúc nào có lại nói." Khóe miệng lão Đông khẽ nhếch lên, âm thầm lắc đầu. Đại đương gia quả nhiên vẫn là đại đương gia, dù có âm mưu gì đi nữa vẫn phải tỏ vẻ mình là người tốt trước cái đã. Dù có nói gì đi chăng nữa, Sư Xuân cũng từ chối lấy giấy nợ, vẫy tay nói rằng không cần đưa, rồi trực tiếp dẫn người rời đi.