Nguyễn Thu Thu nghĩ cô chắc chắn là điên rồi mới có thể tim đập thình thịch, cả người phát run lúc Trình Tuyển hôn mình.
Nếu không phải bọn Đồ Nam vẫn còn đứng đó, chỉ sợ cô sẽ ngây ra đấy mất.
Đồ Nam, Ôn Thiến, Phó Tử Trừng, lão Mạnh, tất cả đều đang đứng trên hành lang. Bọn họ hiện đang có một thắc mắc to đùng, đó là Nguyễn Thu Thu đã đi đâu.
Tại sao bỗng dưng bặt tăm bặt tích suốt bảy tháng trời, mặc cho bọn họ tốn hết tâm tư dò hỏi, lùng sục khắp mọi nẻo đường, Nguyễn Thu Thu vẫn bặt vô âm tín. Mà giờ cô lại đột nhiên xuất hiện ở cục cảnh sát, trên người còn mặc quần áo mùa hè mỏng manh.
Nếu không phải cô đang chân chân thực thực đứng trước mặt, bọn họ sẽ nghĩ là mình gặp ma mất.
Nguyễn Thu Thu còn phản ứng kịch liệt hơn.
Nghe tin mình biến mất suốt bảy tháng, cô mờ mịt trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc, sau đó lại như ngớ ra chuyện gì, cẩn thận quay đầu qua nhìn Trình Tuyển. Anh đứng cạnh cô, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ nắm chặt tay cô không buông dù chỉ một giây.
Cô không thể tin được, tâm trạng của Trình Tuyển đã như thế nào suốt bảy tháng qua, khi chờ đợi cô mà không có bất kì tin tức hay tia hi vọng gì.
Bảy tháng.
Mà cô, chỉ mới một buổi sáng, tâm trạng đã nát bét cả rồi.
Thảo nào cô lại thấy anh gầy thế, lúc ôm còn sờ được xương sườn xương sống lồi lên.
Nguyễn Thu Thu chua xót không thôi.
"Thế rốt cuộc là chị đi đâu? Đại boss cũng sắp không chịu nổi, bọn em còn tưởng rằng chị... Phi phi phi! Chị không sao là tốt rồi!"
Nguyễn Thu Thu trả lời qua loa: "Tôi... Tôi đến một nơi rất xa."
Lời vừa bật ra, Nguyễn Thu Thu tự im lặng suy tư một lát, cảm thấy nói câu này còn kỳ quái hơn không nói. Quả nhiên, sắc mặt của những người khác đã bắt đầu biến đổi, hoài nghi liệu có phải cô hoàn hồn về hay không, cứ nhìn cô mãi, muốn nói lại thôi.
Nguyễn Thu Thu: "... Tóm lại là sẽ không đi nữa, mọi người yên tâm đi."
Đặc biệt là Trình Tuyển.
Dù có đảm bảo như vậy, Trình Tuyển vẫn nắm chặt tay cô, không lơi lỏng chút nào.
Mấy người khác đưa mắt nhìn nhau, rất muốn hỏi đầu đuôi câu chuyện ra sao, nhưng nhìn Nguyễn Thu Thu có vẻ không muốn giải thích, bọn họ cũng không tiện hỏi tiếp.
"Được rồi, trở về là tốt rồi." Lão Mạnh thở phào một cái, nháy nháy mắt, nửa đùa nửa thật nói: "Công việc đang chất đống ra đây này, cô nghỉ ngơi nhanh đi rồi phải về xử lý đấy."
"Vâng. Mọi người vất vả rồi." Nguyễn Thu Thu cảm động, mím môi cười cười với lão.
Hôm nay mọi người chạy tới đây cũng đều vì lo cho sự toàn của cô, cô thật dạ biết ơn vì thế giới này vẫn còn nhiều người yêu thương mình đến thế. Lúc bọn họ nhìn cô, ánh mắt dịu dàng và tràn đầy quan tâm, cô trả lời qua loa như vậy mà bọn họ cũng không chất vấn, chuyện này khiến người đang trong thời kỳ mẫn cảm là Nguyễn Thu Thu muốn bật khóc.
Đến cửa bệnh viện, Đồ Nam bỗng nhiên quay sang hai người hỏi: "Đại boss, xe của anh bị kéo đi rồi hả? Anh chị không cần gọi xe đâu, để em đưa về cho."
Nếu biết xe thể thao của Đồ Nam lòe loẹt như thế, Nguyễn Thu Thu sẽ lựa chọn từ chối.
Những người khác ai về nhà nấy.
Thư ký Ôn Thiến ngồi ghế lái phụ, Nguyễn Thu Thu và Trình Tuyển ngồi sau. Cô tận mắt chứng kiến Đồ Nam giúp Ôn Thiến thắt dây an toàn, động tác của hai người đầy thân mật, ái muội, rõ ràng không giống đồng nghiệp bình thường.
Nguyễn Thu Thu lắp bắp kinh ngạc: "Hai người -"
Đồ Nam: "Em đã nói rồi, chắc chắn cô ấy thích em... Au au đừng đánh, anh sai rồi, đừng đánh!"
Gương mặt xinh đẹp của Ôn Thiến đỏ bừng, lạnh lùng trừng Đồ Nam: "Nếu anh muốn quỳ bàn phím thì cứ tiếp tục nói hươu nói vượn đi."
"Không không không. . ." Đồ Nam vội vàng khoát tay.
Trở lại thế giới này, nghe hai người bọn họ cãi nhau, Nguyễn Thu Thu cuối cùng cũng có cảm giác chân thực. Trình Tuyển yên lặng ngồi bên cạnh cầm tay cô, nóng toát mồ hôi vẫn không muốn buông ra.
Cô biết anh thiếu cảm giác an toàn nên cứ để mặc tay cho anh nắm chặt.
Chiếc xe chậm rãi chạy trên đường cái, ngày càng nhiều bông tuyết vi vu bay lượn, rong chơi trong thành thị yên tĩnh giữa đêm khuya. Nhìn hoa tuyết rơi đầy bên cửa sổ, trong đầu Nguyễn Thu Thu lại hiện ra bóng hình Trình Tuyển. Không biết anh cảm thấy gì khi rũ mắt trông đám lá xanh chuyển vàng rơi rụng, cuối cùng bị tuyết phủ lên.
Tất cả những thứ này, Nguyễn Thu Thu đều không biết, cũng không dám hỏi.
Đồ Nam đưa bọn họ đến dưới lầu, Ôn Thiến vẫn còn đang chê bai gu thẩm mĩ của cậu sao mà kém thế. Đồ Nam vội vàng nhận sai tỏ vẻ hai ngày nữa chắc chắn sẽ đổi xe, để cô chọn một chiếc xe đẹp mắt.
Hai người cười đùa, đưa mắt nhìn Nguyễn Thu Thu và Trình Tuyển rời đi.
Bấy giờ Đồ Nam mới thở dài: "Quá tốt rồi. Chị dâu mà còn không về nữa, anh sợ đại boss không qua nổi mùa đông này mất."
Ôn Thiến: "Đúng vậy, thật may mắn. Có điều... Anh nói xem, rốt cuộc Thu Thu đi đâu chứ?"
Đồ Nam thần hồn nát thần tính.
"Có lẽ là trời cao không nhìn nổi nữa, nên phái một tiên nữ xuống bầu bạn cùng anh ấy."
Ôn Thiến bật cười: "Chắc vậy."
Sự thật là gì, đối với bọn họ đã không còn quan trọng, cũng không phải mọi bí mật đều phải thẳng thắn nói ra. Hai người nhìn nhau, một lần nữa trở lại xe, khối đá lớn vẫn luôn trĩu nặng trong lòng cuối cùng cũng có thể đặt xuống, đêm nay ngủ ngon được rồi.
-
Với Nguyễn Thu Thu mà nói, lần trước bước lên cầu thang này là một ngày trước.
Cô nắm tay Trình Tuyển, thuận miệng nhắc tới thần thoại Orpheus, ai ngờ rằng nó lại thành sự thật. Cô thề chắc như đinh đóng cột, từ nay không bao giờ dám nói bậy nữa. Kéo tay Trình Tuyển đi về trước mới được có hai bước, anh chợt dừng chân lại.
Nguyễn Thu Thu: "?"
"Em đi trước đi."
Dường như sợ cơn ác mộng tái diễn, anh đi sau lưng Nguyễn Thu Thu, nắm chặt tay cô không rời. Cô vỗ về anh, bước lên cầu thang trước. Đoạn đường này chưa bao giờ dài như bây giờ, tựa như đang đi trên một cây cầu độc mộc, không cần quay đầu lại cũng biết giờ phút này Trình Tuyển nhất định đang rất căng thẳng, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, sợ cô biến mất.
Cũng may trên đường đi không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh mở cửa kéo Nguyễn Thu Thu vào theo.
Thời gian trôi qua, đồ vật trong phòng vẫn vẹn nguyên không xê dịch, cứ như cô thật sự mới rời khỏi đây một ngày vậy.
"Lúc em không có ở đây, anh có ăn cơm đàng hoàng không đấy?"
Nguyễn Thu Thu vừa hỏi vừa mở tủ lạnh, không ngờ bên trong lại có hoa quả. Bất ngờ hơn là trong đó không có một hũ Yakult nào, chỉ có mấy hộp sữa bò chưa uống.
Trình Tuyển đứng sau lưng chậm rãi trả lời câu hỏi của cô.
"Một ngày ba bữa đầy đủ, bớt ăn đồ ăn vặt, trời lạnh mặc thêm quần áo, dậy sớm ngủ sớm đều đặn, việc phải làm đều hoàn thành, thi thoảng dự tiệc xã giao."
". . ."
"Cho nên, anh sẽ không mang thêm phiền phức cho em."
Nguyễn Thu Thu im lặng, cô chớp chớp mắt, cố gắng khống chế nước mắt của mình, nhìn vẻ mặt bất an dè dặt của Trình Tuyển mà đỏ cả vành mắt.
Cô cố gắng khịt khịt mũi, nghiêng mặt qua.
"Anh muốn ăn gì?"
Trình Tuyển nói: "Cái gì cũng được."
"Để em xem còn thứ gì không."
Lại bất ngờ rồi, hủ tiếu rõ ràng có mua mới, không cần lo lắng quá hạn không thể ăn. Trong tủ lạnh có rau quả tươi mới, có thịt có trứng. Nguyễn Thu Thu sửng sốt, Trình Tuyển không biết làm cơm, cũng hoàn toàn không có khả năng nấu ăn, cho nên...
Rau quả tươi như thế, dù là không ăn chắc hẳn cũng thường xuyên thay vào.
Anh, mỗi ngày đều chờ cô quay lại.
Nguyễn Thu Thu thấy vô cùng may mắn khi mình kịp thời nghĩ ra biện pháp trở về, nếu như cô ở thế giới kia chờ đợi tám ngày mười ngày, thật là không dám tưởng tượng đến lúc trở về Trình Tuyển còn mạng không nữa.
Cô làm một bát mì đơn giản, cho Trình Tuyển hai quả trứng.
Ở trong cục cảnh sát cô đã ăn no lắm rồi.
Hai người mặt đối mặt ngồi trên bàn cơm, Trình Tuyển cầm đũa, hồi lâu vẫn không gắp. Anh cúi đầu nhìn tô mì trước mặt, vài cọng tóc rối che khuất mí mắt, không nhìn ra cảm xúc.
Nguyễn Thu Thu nhẹ giọng: "Mau ăn đi, nở hết bây giờ."
". . ."
Anh bỗng nhiên nức nở một tiếng. Phòng ăn yên tĩnh đến cây kim rơi cũng nghe thấy được, Nguyễn Thu Thu gần như không thể tin, Trình Tuyển anh... vậy mà... lại khóc?
Cô sững sờ đứng hình, lại nhìn thấy Trình Tuyển nắm chặt đũa, khều mì bắt đầu ăn. Tiếng hút mì không lớn nhưng vẫn che đậy được các tạp âm khác. Anh ăn xong mì và trứng gà, lại húp sạch nước súp.
Nguyễn Thu Thu hỏi: "Có phải còn đói không?"
Trình Tuyển đặt bát xuống: "No rồi."
Đã lâu rồi anh không ăn nhiều như vậy.
Trình Tuyển đi rửa bát như mọi khi, mãi không nghe thấy âm thanh thì vô thức ngoảnh đầu xem Nguyễn Thu Thu còn ngồi đó không. Cho dù cô đã cam đoan nhiều lần rằng sau này mình sẽ không rời đi, anh vẫn lo được lo mất.
Nguyễn Thu Thu đi toilet, Trình Tuyển cũng định theo vào, bị cô vội vàng ngăn ngoài cửa.
"Em chỉ đi vệ sinh thôi!"
"Anh không ngại."
"... Em ngại!"
Trình Tuyển đứng ngoài cửa, cửa nhà vệ sinh đóng chặt, cách vài giây lại gọi tên Nguyễn Thu Thu một lần, cô sẽ kịp thời đáp lại. Lúc đi tắm cũng phải luôn mồm nói chuyện với Trình Tuyển khiến cô uống không ít nước tắm, còn suýt bị sặc.
Cô hiểu tâm trạng của Trình Tuyển lúc này, bởi vậy đều cố gắng hết sức thỏa mãn yêu cầu của anh.
Lúc nằm trên giường, Trình Tuyển chậm rãi ôm cô vào lòng khiến quanh cô đều là mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái của anh. Cô bình yên ôm lấy cánh anh.
Hai người ôm nhau, Trình Tuyển chẳng hề làm gì, chỉ đơn thuần đắp chung chăn.
Bọn họ đều trợn tròn mắt, không buồn ngủ.
Nằm nằm mãi, Nguyễn Thu Thu mỏi mệt, nửa đêm mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cô nghe thấy Trình Tuyển bất an nhẹ giọng kêu to.
"Thu Thu?"
Trong cơn mơ màng, cô khẽ hôn lên cằm, rúc vào ngực anh.
"Em đây."
Em sẽ luôn ở đây.