Nguyễn Thu Thu không có cách nào xác định tính chân thật của những lời Từ Bích Ảnh nói.
Trong sách chỉ đề cập đến nội dung cốt truyện là nhân vật nữ chính sau khi trọng sinh khăng khăng một mực theo đuổi trúc mã, không mấy nhắc đến chuyện của bạch nguyệt quang Trình Tuyển, bởi vậy, đối với tương lai của Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu không rõ ràng lắm.
Trong giây phút đó, phảng phất như tất cả đều sụp đổ, nữ thần vận mệnh giơ con thoi đập vào đỉnh đầu cô, ác ý cười nhạo, đầu óc cô dần trở nên hỗn loạn, bối rối.
Nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn không hề tỏ ra rụt rè.
Vào lúc này, chỉ cần cô lộ ra một chút yếu ớt, để Từ Bích Ảnh phát hiện là chắc sẽ rơi vào thế hạ phong.
"Cô Từ Bích Ảnh này, tôi không hiểu cô đang nói gì." Khóe môi Nguyễn Thu Thu giương lên một đường cong không rõ ràng,"Chuyện cô tin tưởng đều đi ngược lại với ý nguyện của cô, không đạt được kết quả cô mong đợi, cho nên mới nói thành sự tại nhân. Con người rồi sẽ có lúc chết đi, không ai có thể tránh được, giống như lúc cô muốn kéo tôi chết cùng, tôi cũng không nghĩ tới việc mình sẽ còn sống đi ra khỏi xe."
"Cho nên cô tin rằng Trình Tuyển cũng có thể tránh được?" Từ Bích Ảnh cười cợt nhả.
Nguyễn Thu Thu: "Tôi tin, trong thế giới này, anh ấy là nhân vật chính." Vì vậy mệnh sẽ không tuyệt.
Nụ cười nhạo báng của Từ Bích Ảnh cứng lại.
"Cô có thời gian để đe dọa tôi thì mau tỉnh táo lại, nghĩ xem nên phải vượt qua cuộc sống dày vò dài dằng dặc trong tù của cô ấy."
Từ Bích Ảnh vẫn nắm chặt tay, cho dù toàn thân đã mệt rã rời nhưng vẫn cứ dùng hết sức lớn tiếng nói: "Tôi sẽ không hối hận."
Nguyễn Thu Thu chỉ thản nhiên nhìn cô ta.
"Vậy sao."
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi của hai người kết thúc, chân trước Nguyễn Thu Thu vừa bước ra khỏi phòng bệnh, Từ Bích Ảnh vừa rồi còn gắng gượng chống lấy thân thể lập tức mệt mỏi, chán nản ngã trên giường bệnh. Ánh mắt cô tái nhợt nhìn lên trần nhà, sắc mặt xanh xao, không còn chút hăng hái, tự tin nào của khi vừa mới trọng sinh.
Trong đầu cô ta hiện lên ánh mắt thất vọng của Cố Du, ánh mắt thương tâm, không dám tin của người nhà, cuối cùng - bác sĩ thở dài thương cảm: đứa bé mất rồi.
Tính mạng trong bụng cô chỉ tồn tại ngắn ngủi vậy thôi ư.
Tay Từ Bích Ảnh chậm rãi chuyển từ trên giường lên cái bụng lạnh như băng của mình, hốc mắt chứa nước mắt đã lâu nhưng lại bị cô cố nuốt vào. Thật lâu sau, cánh môi run run di chuyển, phát ra âm thanh lí nhí như tiếng muỗi kêu: "Tôi... Không hối hận."
Cũng không thể hối hận.
*
Lời Từ Bích Ảnh đã gieo những hạt giống vào lòng Nguyễn Thu Thu, lặng lẽ mọc rễ nảy mầm trong góc nào đó, kết ra những đóa hoa lo lắng.
Cô đưa mắt nhìn Trình Tuyển mặc tạp dề Hello Kitty màu hồng nhạt đang rửa chén, đưa lưng về phía cô, Nguyễn Thu Thu càng thêm khó chịu.
Loại cảm giác mơ hồ không rõ này thật khó chịu, đã thế lại còn không có cách nào biết được sự thật.
Đang lúc Nguyễn Thu Thu tự hỏi bước tiếp theo nên làm thế nào thì Trình Tuyển bỗng nhiên quay đầu lại, chậm chạp hỏi thăm: "Hôm nay anh ăn nhiều quá à?"
Nguyễn Thu Thu: "Hả hả hả?"
"Cho nên em tức giận."
Nguyễn Thu Thu: "... Anh cảm thấy em giống loại người này sao!"
Trình Tuyển trả lời ngay không cần nghĩ ngợi: "Giống."
Nguyễn Thu Thu nghiến răng: "Em khuyên anh nên ít há mồm ra thôi."
Trình Tuyển: "Cho nên, quả nhiên là giận rồi."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Trình Tuyển đúng là có bản lĩnh này, cho dù cô vốn không tức giận, anh cũng chỉ cần dăm ba câu là có thể khơi mào máu nóng trong người cô.
Nguyễn Thu Thu buồn bực trừng mắt nhìn anh: "Này, em hỏi anh, số công ty coi Gia Trừng là cái đinh trong mắt có nhiều không?"
Anh lấy một lon Yakut trong tủ lạnh ra, bóc giấy bọc bên ngoài, chậm rãi trả lời: "Không nhiều lắm, tầm chục cái gì đấy."
Nguyễn Thu Thu thật sự không nói lên lời.
Chục cái mà còn không nhiều lắm???
Liên hợp lại cũng đủ chỉnh chết anh mấy chục lần đấy được không?
"Anh đã bao giờ nghĩ đến chưa, có lẽ bọn họ sẽ làm ra một ít hành động bất lợi cho anh... Giống như Từ Bích Ảnh làm với em vậy." Nguyễn Thu Thu hỏi rất súc tích, có ý muốn giúp Trình Tuyển tìm ra một số nhân tố bất lợi để cô còn biết đường nghĩ cách giúp anh tránh khỏi nguy hiểm.
Trình Tuyển cầm chặt Yakut.
Ánh mắt anh nhìn về phía Nguyễn Thu Thu, anh cứ nhìn chằm chằm cô khiến cô hơi mất tự nhiên. Anh tiếp tục nói: "Là cô ta nói với em những thứ đó sao?"
Nguyễn Thu Thu lẩn tránh ánh mắt của anh, úp úp mở mở: "Thì đại khái là em suýt chết một lần nên ngộ ra nhiều thứ."
Từ Bích Ảnh cho rằng cô trọng sinh là bởi vì cô ta chưa từng xúc gần gũi với cô, không hiểu biết gì về cô. Nhưng những người khác thì không giống vậy, nhất là Trình Tuyển, nhìn thấy hết biến hóa trước sau của cô, người bình thường sẽ chẳng ai nghĩ là linh hồn bên trong đã bị đổi.
Chuyện này, Nguyễn Thu Thu muốn vĩnh viễn gạt Trình Tuyển, đương nhiên sẽ không nhắc đến chủ đề liên quan.
"Đừng cả nghĩ, anh cũng không phải Steve Jobs, cho dù anh có chết thì bọn Đồ Nam cũng có thể gác đòn đông, Gia Trừng vẫn sẽ càng ngày càng phát triển, chỉ thiếu đi một khối gạch móng, rất nhanh sẽ có khối gạch khác thay vào."
Có thời gian đi làm mấy việc này, không bằng tự nâng cao thực lực của mình, hoặc là dứt khoát vắt óc tìm kế, bày mấy cái âm mưu dương mưu, đào vài nhà thiết kế hoặc là lập trình viên qua bên mình, đó mới là cách thương nhân làm tăng lợi ích của mình lên tối đa.
Dùng cách mưu hại người khác để tăng triển vọng cho công ty mình, không phải ngu thì là xuẩn.
Nguyễn Thu Thu: "... Ồ!"
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, công ty lớn như Gia Trừng, ý tưởng cốt lõi cũng không phải dựa vào một người. Nhưng nói theo cách khác, đối với bọn Đồ Nam mà nói, Trình Tuyển chính là người lãnh đạo cốt lõi. Trên miệng anh nói thì là không quan trọng nhưng lại là một tồn tại không thể thay thế. . .
Nguyễn Thu Thu nghiêm túc suy nghĩ một thời gian rất lâu, đột nhiên nghĩ đến, có lẽ Trình Tuyển không phải bị đối thủ cạnh tranh trên thương trường hại chết?
Có lẽ -
Ăn thực phẩm rác rưởi nhiều quá, thân thể sụp đổ, bị cảm lười đi bệnh viện, kết quả là đang sống sờ sờ tự nhiên bệnh chết, ăn uống làm việc nghỉ ngơi không lành mạnh trong thời gian dài dẫn đến ung thư, tai biến... Cái nào cũng rất có lý.
Cô không khỏi lúng túng.
Lại nhìn Trình Tuyển lần nữa, đột nhiên nhận ra với bộ dáng lười nhác này mà Trình Tuyển vẫn sống đến bây giờ, thật không dễ dàng!
Trình Tuyển: "..." Không hiểu sao, đột nhiên anh lại có dự cảm chẳng lành.
Trong ánh nhìn chăm chú của Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu đứng lên.
"Từ hôm nay trở đi, bảo vệ sức khỏe, quý trọng mạng sống, ăn uống, làm việc, nghỉ ngơi đều phải điều độ, không thêm không bớt."
Trình Tuyển: "..."
"Được rồi, để tránh cho anh chết quá sớm, đi ngủ sớm đi."
Nguyễn Thu Thu đẩy anh về thư phòng. Trình Tuyển tỏ vẻ không tình nguyện liếc qua cái bàn bày đầy hoa quả khô và đồ ăn vặt, Nguyễn Thu Thu nghiêm mặt trừng mắt nhìn anh: "Nhanh đi ngủ đi! Người trẻ tuổi mà cứ bày đặt thức khuya!"
Trình Tuyển: "Đồ ăn vặt của anh..."
"Bành!"
Nguyễn Thu Thu đóng sầm cửa lại, phát ra tiếng kêu thảm thiết, cách tấm cửa, Nguyễn Thu Thu sâu kín nói: "Nếu như để em phát hiện đồ ăn vặt trên bàn mất miếng nào, ngày mai ăn không khí."
"..."
Hôm nay, Nguyễn Thu Thu tài nào ngủ yên được, cô xoay qua xoay lại, khung cảnh trong mơ hỗn loạn, lúc thì là chuyện của thế giới này, lúc thì là ký ức kiếp trước của Từ Bích Ảnh, cả hai lặp đi lặp lại, đan xen lẫn lộn, cuối cùng khuấy đảo điên lên.
Cô trở mình, trong mộng cũng vẫn nhíu chặt lông mày, nhìn có vẻ ngủ rất không yên ổn. Một bàn tay đập trên ván giường, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Trong phòng khách tối om, một bóng người đang chậm chạp nhẹ nhàng di chuyển, đột nhiên nghe thấy tiếng động truyền đến từ phòng ngủ Nguyễn Thu Thu, lập tức đứng hình tại chỗ.
Là Trình Tuyển.
Đêm hôm khuya khoắt, xuất hiện ở phòng khách, ngoại trừ ăn vụng cũng chỉ có ăn vụng.
Đợi một lúc, không nghe thấy tiếng Nguyễn Thu Thu quát lớn, anh lặng lẽ tiếp tục xê dịch đến phòng bếp.
Trong tủ lạnh nước ngọt không thấy, trong ngăn tủ bếp mì tôm không có, Trình Tuyển tìm hết một vòng, đừng nói là lạp xưởng, ngay cả vỏ nhựa cũng còn chẳng thấy. Anh lại yên lặng di chuyển đến phòng khách, ngồi thẫn thờ trên ghế sofa.
Trên bàn bày đầy đồ ăn vặt và hoa quả khô, Trình Tuyển vươn tay, cầm lấy nột túi thịt khô như mọi khi, đang chuẩn bị xé vỏ, trong đầu lại hiện lên lời cảnh cáo trịnh trọng của Nguyễn Thu Thu.
Trình Tuyển trầm mặc.
Vì một túi đồ ăn vặt mà hi sinh một bữa cơm trưa, đi ăn cơm căn tin tập thể, nghĩ thế nào cũng không thấy có lời.
May mà anh còn có căn cứ bí mật, Nguyễn Thu Thu nhất thời nổi hứng chắc chắn sẽ quên mất dưới gầm sofa còn đồ. Hai chân Trình Tuyển rẽ ra, cong người nhìn xuống, thò tay xuống dưới đáy ghế sofa, không chạm được gì. Ngay khi anh nghĩ là đồ ăn vặt đã bị tịch thu hết rồi thì đầu ngón tay lại chạm phải một túi thức ăn phồng lên, Trình Tuyển nhẹ nhàng linh hoạt rút ra.
"..."
Hóa ra, túi rỗng?
Đèn PIN chiếu vào đáy ghế sofa, quả nhiên không có gì cả, chỉ để lại một cái túi không giống như thứ Nguyễn Thu Thu dùng để chế giễu anh, một mặt là cảnh cáo anh, một mặt là để cho anh hoàn toàn hết hi vọng.
Trình Tuyển ngồi thừ ra trên ghế sofa.
Trong phòng khách tối om, hai tay anh đan xen, nhìn chằm chằm vào cái túi không, hồi lâu sau, thở dài thườn thượt.
"Haiz"