Cô ta muốn tìm cách khiến cho Tiêu Chấn Xương yêu mình.
Khương Hồng Bình băng qua đường quê, vòng đến một khu vườn, núp dưới gốc một cây hoa quế già, cúi đầu rũ tóc, đợi một lúc lâu cuối cùng cũng tìm được người mà mình chờ đợi.
Một người đàn ông khiêng đòn gánh đi tới, quần áo của anh rất giản dị, dưới ống quần có hai mảnh vá, mái tóc bị gió thổi rối tung vào nhau một cách lộn xộn.
Người đàn ông có ngũ quan đoan chính, làn da ngăm đen, lúc đi đường thường có thói quen cúi đầu và đi thẳng về phía trước.
Anh chính là Tiêu Chấn Xương.
Khương Hồng Bình khẽ nhíu mày, trước khi trọng sinh cô ta đã rất thích Tiêu Chấn Xương, nhưng Tiêu Chấn Xương ở trong trí nhớ của cô là một doanh nhân nhã nhặn và thành đạt, anh đứng bên cạnh Khương Song Linh, tây trang giày da, cách nói chuyện vô cùng tinh tế, là một người đàn ông rất cuốn hút.
Mà Tiêu Chấn Xương của hiện tại, thậm chí còn thua xa đám thanh niên tầm thường ở trong thôn.
"Bây giờ chỉ cần giữ chặt anh ấy thì những ngày tháng tốt đẹp sau này đều sẽ thuộc về mình."
Khương Hồng Bình đem Tiêu Chấn Xương đang ở trước mắt tưởng tượng thành Tiêu Chấn Xương trong tương lai, thẹn thùng cúi đầu, uốn xoăn đuôi tóc, nặn ra một nụ cười tươi rói, từ sau tàng cây hoa quế đi ra.
Trên vai Tiêu Chấn Xương khiêng đòn gánh nặng, theo thói quen cúi đầu tránh người đang tới gần, nhưng anh không ngờ người đó lại đi theo mình, Tiêu Chấn Xương ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn cô gái đang tươi cười đứng trước mặt.
"Ui cha..." Khương Hồng Bình đi vào mới phát hiện ra, Tiêu Chấn Xương đang khiêng hai sọt phân gia súc, mùi rất kinh khủng, suýt nữa cô ta đã lỡ miệng mà hét lên.
Cô ta không thể không lùi lại một bước nhỏ, bộ quần áo này được cô ta cố ý trưng diện, nó mới được may trong dịp Tết Nguyên Đán, bình thường cũng chẳng dám mặc, hôm nay vì... mới lôi ra mặc.
Tiêu Chấn Xương nhìn thấy toàn bộ cảnh này.
Khuôn mặt Khương Hồng Bình bỗng cứng đờ, sau đó lập tức nhớ ra mình tới đây để làm gì, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ, đôi mắt chớp chớp ngước nhìn người đàn ông trước mặt, ngọt ngào cất giọng: "Anh Tiêu, anh có muốn uống nước không? Đi một quãng đường dài như thế chắc anh mệt lắm nhỉ?"
Không phải Khương Hồng Bình quá tự tin, mà vì chị em nhà họ Khương các cô nổi tiếng xinh đẹp khắp làng trên xóm dưới.
Tuy rằng phần lớn danh tiếng này đều đến từ Khương Song Linh, nhưng Khương Hồng Bình tự nhận mình cũng xinh đẹp không kém.
Mặc dù mặt mũi kém hơn Khương Song Linh một chút, nhưng dáng người của cô ta đẹp hơn nhiều so với chị họ, ngực to mông nở, đa số các bà mẹ chồng đều vừa mắt với những cô con dâu như vậy.
Bây giờ có một mỹ nhân xum xoe tán tỉnh, cô không tin Tiêu Chấn Xương không động lòng.
Khương Hồng Bình đang đợi anh cắn câu, nhưng không ngờ rằng Tiêu Chấn Xương lại giống như một tảng đá cứng ngắc, hoàn toàn không để ý tới cô ta, chỉ vội vàng hốt phân gia súc rồi tiếp tục đi về phía trước.
Khương Hồng Bình: "..."
Khương Hồng Bình muốn đuổi theo, nhưng lại nhớ tới hai sọt phân kia, thầm nghĩ vẫn nên để hôm khác thì hơn.
Người ta đều nói: đàn ông theo đuổi phụ nữ, núi non ngăn cách, phụ nữ theo đuổi đàn ông, chỉ cách một tấm vải sa (lụa mỏng).
Chờ đến khi Khương Song Linh đáng ghét gả đi rồi, cô ta sẽ có rất nhiều thời gian để tóm lấy Tiêu Chấn Xương.
Anh chàng họ Tề kia bao giờ mới xuất hiện thế?
Người nhà họ Khương ngồi ăn cơm trước một cái bàn vuông.
Khương Truyện Phúc ngồi trên một băng ghế dài, Lý Nhị Hoa cũng thế, Khương Song Linh và em trai Khương Triệt ngồi cùng nhau, Khương Hồng Bình cũng ngồi cùng với em trai Khương Ích Dân, sáu người vây quanh một cái bàn.
Trên bàn có ba món ăn, một bát dưa muối, một bát nước luộc rau "trong vắt", và cuối cùng là một ít thịt heo khô.
Mọi người đều bưng một bát cơm khoai lang vàng óng ánh, hơn một nửa đều là khoai lang, chỉ trộn lẫn một ít gạo trong đó.