Sau đó, cô lại gần nhéo nhéo gương mặt Khương Triệt một cái, còn bắt chước thanh âm đáng yêu ngây ngô của cậu bé trả lời: "Toàn là đồ ăn ngon nha."
Mắt Khương Triệt sáng rực lên, cậu bé vươn cổ ra ngửi một chút, nhưng ngay sau đó, cậu bé đã trực tiếp bịt cái mũi của mình lại, còn vội vàng lui về phía sau vài bước nữa.
Mùi của mấy thứ đồ lộn xộn lung tung kia thật khủng khiếp.
Khuôn mặt nhỏ của cậu bé trở nên trắng bệch, mùi như vậy có thể ăn ngon sao?
Khương Song Linh vừa thấy bộ dáng ngây ngốc của em trai, lập tức mỉm cười, sau đó cô cũng tự đi qua ngửi một cái.
Lúc này cô mới phát hiện ra, trước khi mang mấy thứ này về nhà, cô sợ mùi thịt bay ra bên ngoài nên cố ý đổ chút rượu trắng ra tưới ở bên ngoài. Kết quả bao nhiêu thứ mùi vị này trộn lẫn vào nhau, quả thật là...
Nên nói như thế nào nhỉ? Muốn ngửi thứ này mà không ngất đi, chắc chắn phải cần một cái khẩu trang.
"Em trai, đi giúp chị nhặt chút củi khô qua đây, buổi tối chị sẽ làm món ngon cho em ăn."
Khương Triệt rất ngoan ngoãn đi ôm chút củi khô lại đây, vừa lúc trở về, cậu bé đã thấy chị mình làm ảo thuật. Chị ấy ở trong phòng bếp lôi từ bên trong đống lộn xộn kia ra rất nhiều thịt heo mềm mại.
"Chị ơi?" Nhiều thịt như vậy, có phải cậu đang nằm mơ hay không?
"Em ngoan ngoãn đừng làm loạn nhé, buổi tối hôm nay chúng ta sẽ ăn thịt."
Khương Song Linh mua một lần tới mười cân thịt, nếu chỉ có hai chị em bọn họ, chắc chắn ăn không hết.
Đó cũng là lý do vì sao cô lại cố ý chọn đi mua thịt hôm nay. Tại vì cô có cảm giác mấy ngày nay không khí đang dần lạnh xuống, có chút dấu hiệu đợt rét tháng ba sắp ập tới, cho nên cô phải thừa dịp nhiệt độ vẫn còn ấm, để làm chút thịt khô.
Cô dự định làm chừng bảy cân thịt khô, lại làm thêm hai cân thịt heo nướng mật ong, chỉ để lại một cân thịt heo tươi cho hai chị em cô ăn buổi tối nay thôi.
Cô rửa thịt xong, để nó qua một bên, mới chuyển sang công đoạn cho muối, hoa tiêu, hoa hồi, lá thơm, thì là, vỏ quế vào trong nồi xào thơm, tiếp theo lại đổ rượu trắng và nước tương vào nồi, ướp chung với thịt và gia vị.
Một chậu thịt đỏ trắng đan xen, thấm đều một tầng nước sốt màu nâu, hương liệu nhỏ vụn cùng với muối được phủ kín bên ngoài thịt, Khương Song Linh lại tưới thêm hương liệu lên. Ngay lập tức, mùi thơm của ngũ vị hương ập thẳng vào mặt.
Cô cũng không nhịn được hắt xì liền mấy cái.
Thịt muối đã xử lý xong, Khương Song Linh bỏ nó vào vại sành, lại chuyển vại sành vào nước giếng lạnh băng. Với nhiệt độ này, nước giếng cũng chẳng khác gì tủ lạnh.
Còn thừa lại ba cân thịt, cô mang ra băm nhuyễn tất cả, nhưng chỉ cầm đi mấy lạng thịt, làm thành canh rau xanh thịt bằm và món trứng hấp thịt băm. Đây là bữa tối của hai chị em nhà họ.
Cô không làm mấy món ăn như thịt kho tàu các loại. Cũng bởi trước kia thân thể Khương Triệt vẫn luôn trong tình trạng thiếu dầu, thiếu thịt, cho nên cậu bé không được ăn món quá nhiều dầu mỡ, nhất định phải từ từ cải biến bữa ăn hàng ngày mới được.
Món trứng hấp màu vàng nhạt, xen lẫn như miếng thịt băm màu hồng hồng, lại rải lên trên một chút hành thái nhỏ màu xanh biếc, mềm mại, trơn bóng, ăn ngon cực kỳ.
"Chị à! Ăn quá ngon!" Cái miệng nhỏ của Khương Triệt thật nhanh chóng ăn hết một chén cơm gạo lớn màu trắng tinh, Khương Song Linh cân nhắc tới sức ăn ngày thường của cậu, không cho cậu bé ăn quá nhiều.
"Ăn xong rồi thì qua giúp chị làm việc đi."
Khương Song Linh dùng phần thịt muối còn lại, thái ra thật nhỏ mịn, sau đó lại dùng chày cán bột cán thịt sao cho thật mỏng.
Tiếp theo, cô trải một tầng giấy dầu lên mảnh sứ, lại dính miếng thịt vừa cán thật mỏng lên trên, cuối cùng mới ngồi xổm xuống nhét nó vào bên cạnh bếp đất nướng lên.