Chương 12: nhà quỷ bên trong kinh khủng nhất chuyện

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Nhất Ngôn Nan Tẫn Trung 02-01-2025 14:59:43

Hai người khác cũng nhìn lại, một người vóc dáng trung bình, mặt vuông, trông có vẻ cứng rắn, một người khác đeo mắt kính, trông thanh tú hơn nhiều. "Để ta giới thiệu một chút." Lâm Nhất Thông dẫn đầu chỉ Trần Qua,"Vị này là nhân viên mới đến của chúng ta, tên Trần Qua." "Trần Qua, vị này tên Trương Bác." Lâm Nhất Thông chỉ người đàn ông đang dựa vào ghế nói. Trương Bác cũng không quay đầu, mà nhìn chằm chằm Trần Qua trong gương, nghiêng đầu nói: "Trần Qua đúng không, Mafia à?" Trần Qua đeo khẩu trang đen và găng tay da đen, trông đúng là giống dáng vẻ Mafia trong phim ảnh. Chỉ là Trương Bác nói như vậy, hiển nhiên là không mấy thân thiện rồi. "Đến từ Trương Bác danh vọng + 1." Là màu bạc khinh thị. "Ấy, sáng nay Tôn Lộ chẳng phải đã nói với chúng ta rồi sao, người ta có nguyên nhân đặc biệt." Lâm Nhất Thông cười ha hả nói, vừa nói vừa nháy mắt với Trương Bác. Trần Qua ở trong gương cũng nhìn thấy rõ ràng, xem ra những người này đều biết chuyện mình bị hủy dung. "Lâm Nhất Thông, sáng nay nói chuyện với chúng ta là Tôn Vân..." Người đàn ông đang thử quần áo kia cười nói. Lâm Nhất Thông ngơ ngác nói: "Ta đang nói Tôn Vân mà." "Vừa rồi ngươi nói là Tôn Lộ!" "Ấy... Cái này không quan trọng." Lâm Nhất Thông xua tay tiếp tục giới thiệu,"Trần Qua, vị này tên Chu Hải Nguyên." "Trời ạ, ta tên là Vương Duệ." Vương Duệ mặc xong bộ đồ quỷ, bất mãn nói với Lâm Nhất Thông. "Đến từ Vương Duệ danh vọng + 1." Là màu lam thân thiện. Lâm Nhất Thông "À" một tiếng, nói: "Đúng đúng đúng, vị này..." Lâm Nhất Thông đá đá vào ghế của người đàn ông đang ăn đồ ăn,"Vị này mới là Chu Hải Nguyên." Chu Hải Nguyên vỗ chiếc quạt, đứng lên, cười với Trần Qua, đưa tay ra bắt tay Trần Qua, nói: "Xin chào, gọi ta Hải Nguyên là được." "Đến từ Chu Hải Nguyên danh vọng + 1." Cũng là màu lam. Trần Qua cũng cười, nhưng nụ cười liền cứng lại ngay. Bởi vì Trần Qua phát hiện Chu Hải Nguyên này lực tay rất lớn, cái bắt tay với mình mạnh như thể muốn bóp nát xương mình. Chu Hải Nguyên có vẻ cảm thấy tay Trần Qua yếu ớt, vội vàng buông tay. "Thật ngại quá, tập võ nên tay không biết nặng nhẹ." Chu Hải Nguyên vẫy vẫy tay, nói xin lỗi với Trần Qua. Trần Qua cũng động đậy tay, cười nói: "Không sao." Có hệ thống, Trần Qua cũng biết rõ ai đối với mình có thiện ý, ai đối với mình không có thiện ý, Chu Hải Nguyên cung cấp cho mình danh vọng là màu lam, chứng tỏ hắn không có ác ý với mình, bắt tay mạnh chỉ là vấn đề thói quen. Đương nhiên, cũng có thể là do thân thể nguyên chủ quá yếu. "Trần Qua, ngươi có biết nhà ma của chúng ta cái gì là kinh khủng nhất không?" Lâm Nhất Thông cười hỏi. Trần Qua biết Lâm Nhất Thông hỏi vậy, chắc chắn không phải hỏi đồ vật trong nhà ma rồi, lắc đầu nói: "Cái gì?" Lâm Nhất Thông cười, chỉ vào Vương Duệ đang mặc đồ quỷ và đội tóc giả, nói: "Hôm nay ngươi đi xem mấy phòng ma đó, thực ra không đáng sợ chút nào, đáng sợ nhất là cái tên nhóc này thật sự ở trong phòng, ngươi biết đó, có lúc khách sẽ bị hù, sau đó sẽ hét lên, nhưng mỗi lần khách vừa hét, sẽ làm Vương Duệ hoảng sợ, rồi nó cũng bị dọa sợ hét lên, kết quả nó hét còn kinh hơn cả khách, nó vừa hét khách thì lại càng sợ..." Chu Hải Nguyên cười nói thêm: "Ông chủ thấy nó hét hay nên mới giữ nó lại." Vương Duệ nghe mặt đỏ lên, còn Trần Qua thì cười một tiếng. "Đúng rồi, nói cho ngươi giờ ăn cơm, chúng ta chia làm hai nhóm đi ăn cơm, ngươi với ta một nhóm, buổi trưa là 11 giờ rưỡi đến 12 giờ, Chu Hải Nguyên và Vương Duệ là 12 giờ rưỡi đến 1 giờ, buổi tối là 5 giờ rưỡi đến 6 giờ, hai người họ là 6 giờ đến 7 giờ." Trần Qua nghe Lâm Nhất Thông không nhắc đến Trương Bác, hơi có chút tò mò. Chu Hải Nguyên có vẻ nhìn ra sự tò mò của Trần Qua, nói: "Trương Bác người này lúc nào cũng không thấy mặt mũi, bọn ta không quản hắn." Trương Bác nghe được, cười lạnh nói: "Quan hệ của ta với Tiểu Mỹ thế nào, ta quản mấy người còn được, mấy người quản được ta sao?" Chu Hải Nguyên cười lạnh một tiếng, cũng không phản bác, Lâm Nhất Thông và Vương Duệ cũng chỉ cười gượng. Trần Qua hiểu rồi, Trương Bác hẳn là bạn của Nguyễn Tiểu Mỹ. "Trần Qua, chỗ này có chút đạo cụ và đồng phục, ngươi có thể tìm cái nào vừa người mặc thử xem." Lâm Nhất Thông chuyển chủ đề, chỉ phòng hóa trang đồng phục nói,"Buổi sáng chắc là không có ai, buổi chiều bắt đầu có thể sẽ có người, nhưng thời gian làm việc bình thường cũng không nhiều, công việc ở đây vẫn rất dễ." Trần Qua nhìn trang phục kia, cơ bản đều có vết máu, cũng có một ít màu đen, đa số là khăn trùm đầu giả, dù sao bọn họ đều là con trai, đội tóc dài giả mới dọa người hơn. "Hôm nay ngươi ngày đầu tiên, cho nên chỉ phụ trách phòng số 8 thôi, nhớ để ý đèn, lúc đèn sáng đáng sợ có nghĩa là có khách, nhớ ẩn nấp, chờ lúc bọn họ vào thì đi ra hù bọn họ giật mình là được." Chu Hải Nguyên nói thêm: "Ngược lại ngươi cũng phải cẩn thận, đa số khách sẽ bị dọa sợ mà hét, ngươi đừng để tiếng hét của họ dọa mình là được." "Còn có vài khách bị hù rồi sẽ động tay động chân, ngươi cũng cẩn thận một chút." Lâm Nhất Thông nói. Trần Qua gật đầu. Vương Duệ đẩy mắt kính, ở bên cạnh nhắc nhở: "Nhớ, ngàn vạn lần đừng đeo kính..." Nghe khuyên can là biết có chuyện. "Ta không đeo kính." Bây giờ thị lực Trần Qua cũng không tốt, nhưng hắn không có thói quen đeo kính, nên dù nhìn đồ vật hơi mờ, hắn cũng dần quen rồi. Làm quen môi trường làm việc và mấy đồng nghiệp xong, Trần Qua đi đến quầy giao báo cáo khám sức khỏe cho Tôn Vân, sau đó ký hợp đồng. Ký xong hợp đồng, Tôn Lộ hơi đắc ý cười hỏi Trần Qua: "Trần Qua, ngươi phân biệt được chúng ta không? Ta là..." "Ta phân biệt được." Trần Qua nói. Tôn Lộ nghe giọng Trần Qua hơi lạnh nhạt,"À" một tiếng,"Vậy được rồi." "Đến từ Tôn Lộ danh vọng + 1." Màu tím. Đại diện cho oán niệm. Trần Qua hơi lạnh nhạt với hai chị em Tôn Vân Tôn Lộ, có lẽ vì tối qua nghe được lời bí mật của hai người họ, dù hai người họ nói Trần Tinh Vũ không thể so được với Ngô Dương, cũng không có gì quá đáng. Nhưng trong lòng Trần Qua vẫn có chút vướng mắc, Trần Qua có chút bất bình thay nguyên chủ, hoặc là thấy thương cho nguyên chủ. Hơn nữa theo quan sát ngắn ngủi của Trần Qua, hai chị em này là kiểu người Hàn - Nhật điển hình, Trần Qua lại càng không có cảm tình, nhưng buồn thay là kiểu nữ sinh này ở thế giới này rất nhiều, gần như ở đâu cũng có, hai người họ cũng chỉ là nữ sinh bình thường mà thôi. Cũng chính vì biết điều này, dù Trần Qua có hơi lạnh nhạt với hai người họ, nhưng cũng không có ấn tượng xấu gì rồi. Tôn Vân và Tôn Lộ thấy Trần Qua đeo khẩu trang và găng tay đen, lại cao lớn, trông cả người hơi lạnh lùng, nên không dám chủ động nói gì. Trần Qua không đi ăn cơm trưa, hắn tự mang một ít trái cây và bánh mì, tranh thủ lúc không có ai trong phòng hóa trang thì tháo khẩu trang ra ăn vội.