Chương 32: Vận mệnh bất công

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Nhất Ngôn Nan Tẫn Trung 02-01-2025 15:00:03

Nguyễn Tiểu Mỹ sau khi tự mình trải nghiệm một ván kịch bản giết, như thể mở ra một Thế Giới Mới. Nàng lập tức quyết định, phải đổi nhà ma thành tiệm kịch bản sát. "Ta trong năm sẽ làm xong thủ tục." Nguyễn Tiểu Mỹ nói,"Cuối năm nhân lúc sửa sang lại, năm sau chính thức khai trương!" "Đến lúc đó ngươi dành thời gian đi cùng ta một chuyến đến Cục Công Thương." Trần Qua ngẩn người, hỏi: "Ta đi làm gì?" "Cửa tiệm cũng có phần của ngươi mà, sao ngươi lại không đi?" Nguyễn Tiểu Mỹ nói. "Ta không có tiền." Nguyễn Tiểu Mỹ cười nói: "Nhìn ngươi sợ hết hồn, ta đâu cần ngươi bỏ tiền, trò chơi kịch bản sát do ngươi sáng tạo, mở tiệm kịch bản sát cũng là ngươi đề nghị ta, ta bỏ tiền còn ngươi góp ý tưởng, tiệm kịch bản sát lẽ ra phải có phần của ngươi, theo cách công ty nói, cái này gọi là cổ phần kỹ thuật." Trần Qua thật không ngờ Nguyễn Tiểu Mỹ lại muốn cho mình "cổ phần", trong lòng nhất thời dâng lên một dòng nước ấm. "Cám ơn ý tốt của ngươi, nhưng mà cổ phần gì đó, ta không cần đâu." "Sao có thể không cần chứ, ta cũng đâu cho ngươi nhiều, chỉ 20% thôi." Trần Qua nói: "Ta chỉ đơn giản thấy nhà ma kinh doanh không tốt lắm, mà ngươi là người tốt, nên mới nghĩ kế cho ngươi thôi, ta viết kịch bản cũng chỉ có một ngày, với ta mà nói, ta không có bất kỳ vốn liếng nào cả, đến khi có lỗ, ta cũng không gặp bất kỳ rủi ro nào, có thể ngươi không giống, ngươi phải đầu tư không ít tiền để sửa đổi." Nguyễn Tiểu Mỹ nghe Trần Qua nói vậy, phát hiện mình có chút không nhìn thấu con người Trần Qua này rồi. "Chẳng lẽ ngươi... Thích ta sao?" Nguyễn Tiểu Mỹ trong lòng nghi ngờ cũng không giấu giếm. "Đến từ Nguyễn Tiểu Mỹ danh vọng + 1." Màu xanh lá tò mò. Trần Qua bối rối, một lúc lâu sau mới đáp: "Không phải." Nguyễn Tiểu Mỹ cũng không biết làm sao tiếp lời, sợ làm tổn thương lòng tự ái của Trần Qua, nên nói: "Những lời ngươi nói cũng có lý, vậy đi, cho ngươi 10% cổ phần, ngươi không cần nữa thì ta cũng quyết mở cái tiệm kịch bản sát này." "Không đến mức vậy đâu..." "Đến chứ! Ta với ngươi chẳng quen chẳng biết, cái này xem như quyền sở hữu trí tuệ của ngươi, ta dùng ý tưởng của ngươi mở tiệm mà không cho ngươi cổ phần, chẳng phải ta đang cướp bản quyền sao, lương tâm cắn rứt." Trần Qua thấy thái độ của Nguyễn Tiểu Mỹ kiên quyết, liền nói: "Được, vậy ta giống như ngươi, cũng không cần tiền lương." "Cũng được, bất quá sau này ngươi cung cấp kịch bản, phải trả tiền đấy." Trần Qua bất đắc dĩ cười cười, người khác nói chuyện hợp tác, đều cố gắng tranh thủ lợi ích cho mình, hai người bọn họ nói mở tiệm, ngược lại. "Được rồi." Nguyễn Tiểu Mỹ đứng lên, đưa tay ra: "Hợp tác vui vẻ!" Trần Qua đưa tay ra bắt tay nàng: "Hợp tác vui vẻ." Dù cách bao tay, Trần Qua vẫn cảm nhận được làn da trơn mềm của Nguyễn Tiểu Mỹ, điều này khiến đáy lòng hắn khẽ xao động. "Có chuyện, ngươi cũng phải chuẩn bị." Trần Qua nhắc nhở. "Chuyện gì?" "Ta sợ sau này sẽ có người ăn theo phong trào, ngươi tranh thủ đi đăng ký bản quyền ba chữ kịch bản sát đi." Nếu đã đem kịch bản sát đến thế giới này rồi, Trần Qua không hy vọng thứ này bị làm cho tàn tạ, càng không thể để cho một số kẻ theo đuổi lợi ích tư bản làm cho thị trường đi xuống. Đăng ký bản quyền ba chữ kịch bản sát, sau này chỉ có Nguyễn Tiểu Mỹ và Trần Qua mới có thể dùng, dù người khác đổi tên đi làm đồ tương tự, chung quy vẫn sẽ cho người ta một loại cảm giác "sách lậu". Chỉ cần bảo toàn tốt cái nhãn hiệu "Kịch bản sát" này là được. Nguyễn Tiểu Mỹ nghe Trần Qua nói vậy, nhất thời cảm thấy Trần Qua suy nghĩ chu đáo. "Được, ta ngày mai sẽ đi làm." Thế giới này căn bản không có kịch bản sát, nên cũng không sợ có người giành trước đăng ký, chỉ cần đi đăng ký, sau mấy tháng công bố thì sẽ không có vấn đề gì nữa. Nói xong, Trần Qua đưa kịch bản «Tử Xuyên Bạch» cho Nguyễn Tiểu Mỹ. "Còn một số tài liệu, ta về sẽ tranh thủ chuẩn bị, rồi đưa cho ngươi." "Còn có gì nữa?" Trần Qua nói: "Phụ kiện rất nhiều, ví dụ như sổ tay DM, trình tự thúc đẩy, thời gian tuyến, chuẩn bị đạo cụ các thứ, những cái này vì ta quen thuộc kịch bản rồi nên không cần, nhưng nếu giao cho một người chưa từng tiếp xúc với kịch bản sát hoặc với kịch bản này mà làm DM thì họ sẽ cần những cái này để hỗ trợ." Nguyễn Tiểu Mỹ nghe Trần Qua nói rõ ràng mạch lạc, không khỏi nhìn Trần Qua bằng cặp mắt khác xưa. Trần Qua thật sự không giống một người "bị tàn tật", nếu như hắn không bị hủy dung, nói hắn là một doanh nhân hay quản lý cấp cao của công ty nào, Nguyễn Tiểu Mỹ cũng sẽ tin không chút nghi ngờ. Một người chỉ mới tốt nghiệp cấp 3, ở xã hội bị kỳ thị như một "người tàn tật" như Trần Qua, lại có thể có biểu hiện như bây giờ, thật khiến Nguyễn Tiểu Mỹ bội phục. Nếu Trần Qua không bị hủy dung, hoặc Trần Qua có một gia đình như những người khác, Nguyễn Tiểu Mỹ tin rằng, lúc này hắn giờ phút này đã rất thành công rồi. Là vận mệnh đã không công bằng với Trần Qua rồi. Nguyễn Tiểu Mỹ cầm kịch bản «Tử Xuyên Bạch», trong lòng có chút tiếc nuối. "Buổi tối đi ăn cơm cùng nhau." Nguyễn Tiểu Mỹ nói. Trần Qua nói: "Thôi vậy, mặt ta thế này không tiện, cũng không thể để ta đi nhìn các ngươi ăn chứ." Nguyễn Tiểu Mỹ nghe Trần Qua nói vậy, trên mặt lộ ra một tia thương cảm, nàng đi đến trước mặt Trần Qua, nhẹ nhàng nói: "Ta không ngại, ta nghĩ mọi người cũng sẽ không để ý đâu, ta xem ngươi là bạn mà." "Ta không ngại, ta nghĩ tất cả mọi người đều sẽ không để ý." Nguyễn Tiểu Mỹ nhẹ nhàng nói,"Ngươi luôn phải đối diện với mọi người, . . không thể cứ mãi tự giam mình ăn cơm ở một chỗ không người, có đúng không?" Trần Qua cười nói: "Ta cũng không tự ti, chỉ là sợ ảnh hưởng đến sự ngon miệng của các ngươi." Trong lòng Nguyễn Tiểu Mỹ nhói lên một cái, như là bị vật gì đâm vào, nói: "Ngươi đừng có nghĩ như vậy về bản thân, cũng đừng nghĩ như vậy về chúng ta." Nàng hít sâu một hơi, bất ngờ nắm lấy cổ tay Trần Qua: "Đi, chúng ta bây giờ đi tìm chỗ ăn cơm." Mấy người trong nhà ma vẫn còn tụ tập bàn tán về kịch bản sát vừa chơi, chỉ có Lâm Tư là vẫn lạnh lùng như ngày thường, đứng ở một góc cửa. Bỗng cửa phòng hóa trang mở ra, mọi người đều quay đầu, rồi trông thấy một cảnh tượng khiến họ chấn động cả ngày. Nguyễn Tiểu Mỹ lại kéo cổ tay Trần Qua đi ra! "Đến từ Chu Hải Nguyên danh vọng + 1." "Đến từ Vương Duệ danh vọng + 1." "Đến từ Tân Tình danh vọng + 1."... Tất cả đều là màu đỏ chấn động. Bọn họ vốn đã biết, hai ngày trước Nguyễn Tiểu Mỹ cùng Trần Qua nói chuyện gì trong phòng hóa trang, chắc cũng là về kịch bản sát, nên trước đây sự tò mò cũng đã dần tan biến, hôm nay Nguyễn Tiểu Mỹ lại cùng Trần Qua ở trong phòng hóa trang nói chuyện cả buổi, mọi người cũng không quá tò mò. Nhưng ai cũng không ngờ, Nguyễn Tiểu Mỹ và Trần Qua lại thân mật đến như vậy, dáng vẻ hai người ra khỏi phòng hóa trang, giống hệt một đôi tình nhân. Nhưng Nguyễn Tiểu Mỹ là một cô chiêu nhà giàu, đích thực là bạch phú mỹ, còn Trần Qua chỉ là một "người tàn tật", tốt nghiệp cấp 3, làm thuê cho người ta, thân phận hai người chênh lệch nhau quá lớn, sao họ cũng không nghĩ ra, Nguyễn Tiểu Mỹ lại nắm tay Trần Qua đi ra. Nhìn thấy danh vọng hệ thống, Trần Qua mới nhận ra, Nguyễn Tiểu Mỹ kéo tay mình như vậy không ổn, sẽ làm người khác hiểu lầm, nên vội rút tay lại.