"Tiểu thư, cô muốn đi đâu?"
Tài xế cung kính mở cửa xe cho cô nàng.
Hứa Ngạn Văn mất hồn mất vía đáp: "Đi ra ngoài vườn cây."
Tài xế sững sờ, sau đó cung kính đáp vâng.
Hứa Ngạn Văn vừa ngồi xuống ghế sau, Quách Thành lập tức gõ cửa sổ xe.
"A Thành." Khoảnh khắc Hứa Ngạn Văn nhìn thấy Quách Thành, cô nàng theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.
Cô nàng vội vàng mở cửa xe, vui vẻ ôm lấy cánh tay anh ta, thân mật tựa vào vai anh ta, nói lời hờn dỗi: "Sao bây giờ anh mới đến, tất cả mọi người đều đã đến đây hết rồi."
"Xin lỗi, trên đường hơi tắc, em định đi đâu vậy?"
Không đợi Hứa Ngạn Văn trả lời, tài xế lập tức mở miệng nói: "Tiểu thư muốn đi ra ngoài."
Hứa Ngạn Văn nhíu mày, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn tài xế một cái.
Quách Thành cố gắng đè nén sự kinh ngạc trong lòng, nói lời giải vây: "Là do trong nhà quá buồn bực sao em, anh xin lỗi, anh nên xin nghỉ để đi chung với em từ buổi chiều mới đúng."
Nghe giọng nói áy náy của anh ta, nhìn vẻ mặt thâm thúy toát ra sự dịu dàng của anh ta, hoài nghi trong lòng Hứa Ngạn Văn hoàn toàn tan thành mây khói.
Cô nàng cười cười,"Không sao, chúng ta đi vào thôi."
Lúc hai vợ chồng quay người đi, Quách Thành lạnh lùng trừng mắt nhìn tài xế một cái, ý trách cứ rất rõ ràng.
[Nhân Nhân, người mà cô muốn gặp đến rồi kìa]
Hệ thống vừa dứt lời, Hứa Ngạn Văn kéo cánh tay Quách Thành, nở nụ cười tự nhiên đi tới.
[Cậu đừng nói nữa, ngoại hình của dượng út đúng là không phụ lòng cho tình yêu sâu đậm của cô út, gương mặt cấm dục phối hợp với cặp kính gọng vàng, hào hoa phong nhã, nho nhã tự phụ, đúng là kiểu người mặt ngoài nhã nhặn bên trong bại hoại. ]
Hứa Ngạn Văn nhìn Quách Thành, cô nàng nhìn thấy được sự kinh ngạc và phẫn nộ chợt lóe trong đáy mắt anh ta.
Vậy ra, mọi người đều có thể nghe được tiếng lòng của Nhân Nhân.
[Ấy chà, với vẻ ngoài như thế này, người nào có định lực không tốt một cái sẽ rơi vào tay anh ta ngay, huống chi là cô út có não yêu đương cơ chứ]
[Tôi quả thực cảm thấy hoài nghi phong thủy phần mộ tổ tiên nhà họ Hứa không tốt cho lắm, con trai cả và con út đều quan trọng tình yêu hơn tất cả mọi thứ, còn đứa giữa thì thích chơi đùa với tình yêu, đúng là ba người ba thái cực khác nhau. ]
[Gặp phải con trai con gái như vậy, ông cụ cũng xui xẻo quá chừng, giả sử như chỉ số thông minh thấp thì vẫn còn có thể chữa khỏi hẳn, cùng lắm chỉ là không yên tâm khi giao gia nghiệp cho con mình quản lý mà thôi, nhưng não yêu đương thì khác, có đôi khi, có nhiều tiền quá cũng chưa chắc là chuyện tốt, ây da]
Hứa Nhân Nhân theo bản năng liếc trộm Hứa Hoành Sơn, vừa vặn mắt đối mắt với ông cụ.
Hứa Nhân Nhân ngẩn ra.
[Ặc, cái này xấu hổ thật đấy]
Cô cố gắng nặn ra một nụ cười lễ phép, ngọt ngào kêu một tiếng: "Cháu chào ông nội ạ."
Ông cụ tỏ ra uy nghiêm của người ở trên cao, giọng nói trầm thấp trở nên dịu dàng hơn một chút, ông cụ gật đầu nói: "Cháu đừng gò bó quá, nơi này cũng là nhà của cháu."
"Dạ, cháu cảm ơn ông nội."
Đáy mắt của ông cụ dâng lên một chút vui mừng, đứa cháu gái này trông đơn thuần nhưng đầu óc lại rất linh hoạt, những lời mà cô vừa mới nói nghe qua rất hợp lý.
Vừa thấy cô như vậy, e là những gien ưu tú ở trên người ông cụ đều đã cách một đời để di truyền hết lên trên người của cô cháu gái này rồi.
Sau khi hàn huyên đôi ba câu với nhau, người một nhà lần lượt ngồi xuống, ông cụ ra hiệu ý bảo Hứa Nhân Nhân ngồi ở vị trí bên trái mình.
Hành động này khiến cho vợ chồng Hứa Ngạn Duệ rất sợ hãi.
Vị trí kia vẫn luôn là vị trí của con trai bọn họ - Hứa Diệu, cho dù là anh cả hay chị dâu cũng không có được đãi ngộ tốt như vậy, thường ngày Hứa Diệu có tiết học không thể tới đây được thì vị trí đó vẫn luôn để trống.
Vị trí kia tương đương với vị trí của người nối nghiệp, hiện giờ ông cụ lại nhường cho Hứa Nhân Nhân, điều này khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng lo lắng.