Món ăn nóng hổi mang theo mùi thơm nồng nặc, chui thẳng vào trong xoang mũi của người ta, khiến người ta liếc mắt một cái đã lập tức không dời mắt đi được nữa.
[Oa, đó chính là cua hoàng đế ở trong truyền thuyết hay sao, hu hu, tôi thèm khóc mất thôi, tôi muốn lấy nó ra đóng khung lồng kính quá. ]
Hai tay cô nâng bát của mình lên, cười nói: "Chỉ cần gấp cho cháu một chút là được rồi ạ, cháu cảm ơn thím Hai."
Đường Uyển thật vất vả lắm mới có được cơ hội khiến cô câm miệng, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cô, ngoại trừ cua hoàng đế, Úc Long, bà ta còn gắp cho cô một con tôm gai xào hoa mẫu đơn, một chén cơm Ý Hắc Kim Bảo, một chén Phật nhảy tường vừa nóng vừa tươi.
Mục đích chính là để cho cô ăn không ngừng, đỡ cho cái miệng rảnh rỗi lập tức nghĩ lung tung.
Hứa Nhân Nhân được thưởng thức những món ăn ngon rồi cũng đúng như ý nguyện của Đường Uyển, kể từ sau khi được gắp đồ ăn, cô chỉ chuyên chú ăn mà thôi, tạm thời không có lòng dạ nào để ăn dưa.
Quách Thành thay quần áo xong trở về, vừa hay nhìn thấy Đường Uyển ân cần gắp thức ăn cho Hứa Nhân Nhân, anh ta yên lặng thở phào nhẹ nhõm dưới đáy lòng.
Chờ cho đến khi anh ta ngồi xuống, Đường Uyển lập tức dùng đầu gối vuốt ve đùi anh ta.
Chờ anh ta làm bộ như lơ đãng nhìn qua, bà ta âm thầm cọ xát, trưng ra cái nhìn muốn được khen thưởng, dùng ánh mắt quyến rũ anh ta, sau đó nhanh chóng rút chân về.
Tất cả những điều này đều được Hứa Ngạn Văn nhìn thấy hết vào trong đáy mắt, không chỉ cảnh tượng này, câu nói vừa rồi mà Hứa Nhân Nhân chưa nói xong, cũng đang không ngừng làm mài mòn trái tim của cô nàng, thế cho nên cô nàng đã đưa ra một quyết định táo bạo nhất đời mình.
Hứa Ngạn Văn nghiến răng, âm thầm xoa xoa vành tai, lặng lẽ nắm chặt lấy khuyên tai ở trong lòng bàn tay, sau đó làm bộ như bản thân đang tìm kiếm cái gì đó, khom lưng để tầm mắt chuyển sang nhìn Quách Thành và Đường Uyển đang ngồi ở bên cạnh anh ta.
Mu bàn chân của Đường Uyển men theo ống quần tây trang của Quách Thành, chậm rãi vuốt ve, mà Quách Thành thì vô tình hữu ý để đùi của mình kề sát về phía bà ta, đón ý nói hùa với bà ta, hai người vô cùng thân mật với nhau.
Hứa Ngạn Văn thống khổ nhắm mắt lại.
Ai có thể nghĩ đến suốt ba năm qua cô nàng luôn bị hai người này xoay như chong chóng, bọn họ đã bí mật qua lại với nhau đến mức này luôn rồi, ngay tại lúc cả nhà đang ăn bữa cơm gia đình với nhau đấy!
Trước mắt nhiều người như thế mà bọn họ còn có thể không kiêng nể gì như thế, những lúc khác thì sao?!
Cô nàng bỗng nhiên nghĩ đến gần một năm qua, sau khi thăng chức Quách Thành muốn càng cố gắng làm việc nhiều hơn, liên tục tăng ca suốt đêm, mỗi tháng anh ta thường xuyên đi công tác hơn hai mươi ngày.
Chẳng lẽ sự thật đằng sau việc đi công tác đều là vì...
Hứa Ngạn Văn không dám nghĩ thêm nữa, cô nàng chỉ cảm thấy trái tim mình giống như bị ai đó đâm thủng một lỗ rất to, không ngừng có gió lạnh thổi vào bên trong, khiến cho toàn thân cô nàng như bị đóng băng.
Nhận ra được vị trí bên cạnh trống không, Quách Thành bất ngờ tỉnh táo lại, anh ta nhanh chóng rụt cái chân đã vượt qua giới hạn của mình, nhìn về phía cô vợ đang cúi lưng ở bên cạnh mình, anh ta vội vàng cúi người hỏi: "Sao vậy em?"
Hứa Ngạn Văn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, nhặt bông tai lên, mở bàn tay ra ý bảo: "Em tìm bông tai thôi à."
"Để anh đeo lên giúp em."
Quách Thành đưa tay muốn nhận lấy, lại bị cô nàng khéo léo tránh đi,"Không cần đâu, bông tai hình như không còn đeo được tốt như trước nữa, cứ rớt mãi."