Mũi tên hắn đã chuẩn bị xong, nó đều là hàng mua sẵn từ chỗ Hoàng thúc và tổng cộng có mười mũi tên.
Sau khi hắn chuẩn bị xong, Tô An Lâm gắn mũi tên vào nỏ rồi nhắm vào khúc gỗ trước mặt.
"Vút!"
Mũi tên bay ra và trúng vào giữa khúc gỗ.
Tô An Lâm thở phào nhẹ nhõm, may mà kiếp trước hắn vì lấy lòng con gái của ông chủ nên đã phí không ít công phu mà luyện cung tên, nên bây giờ hắn vẫn còn quen tay.
Cả đêm này, Tô An Lâm liên tục luyện tập sử dụng nỏ.
Tỷ lệ hắn nhắm chuẩn đạt tới tám mươi lăm phần trăm.
Hắn không có cách nào khác, dù sao cũng là nỏ làm bằng tay nên độ chính xác so với nỏ chế tạo hồi kiếp trước nhất định có nhiều thua kém...
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô An Lâm bỏ dao và nỏ vào bao rồi mang theo ra ngoài.
"Tô An Lâm, mới sáng sớm huynh lên núi làm gì vậy?"
Hoàng Lệ Quyên cùng một vài người phụ nữ vừa đi lấy nước trở về, cười hì hì chào hắn.
"Đi săn!"
"Huynh đúng là đã sẵn sàng mọi thứ, huynh thực sự sẽ đi săn sao?"
Một nhóm phụ nữ tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Hoàng Lệ Quyên ngạc nhiên nói:
"Huynh không phải là đang khoác lát chứ."
"Ai mà khoác lác, khi huynh trở lại mang đồ về thì các ngươi sẽ biết."
"Vậy thì chúng ta chờ huynh, dì của muội có nói, định chuẩn bị gọi bà mối cho huynh đấy."
"Vậy thì huynh cảm ơn dì ấy trước, không nói nhiều nữa, huynh đi đây."
Tô An Lâm tăng nhanh bước chân.
Hắn thực sự không thích tán gẫu với phụ nữ cho lắm.
Không có nguyên nhân nào khác cả, bởi vì trong thôn này hắn tuy bị nói sau lưng là ốm yếu bệnh tật, nhưng hắn hoàn toàn là một người thuộc tầng lớp dân dã.
Cho nên hắn cũng không có việc gì, mấy người thôn phụ thích cùng hắn nói đùa như vậy.
Đặc biệt là Hoàng Lệ Quyên, là người hay đi đầu trong việc ồn ào và đùa giỡn.
Vào giữa trưa, trời nắng gay gắt, Tô An Lâm cuối cùng cũng tiến vào trong rừng.
Trong rừng được chia làm ngoài bìa rừng và trong rừng sâu. Ngoài bìa rừng thường xuyên có người đi qua đi lại, bởi vậy ở đây có rất ít con mồi.
Kiếp trước Tô An Lâm chưa bao giờ đi săn nên cũng không biết tìm kiếm tung tích con mồi như thế nào.
Nhưng hiện tại hắn có thể nhìn thấy được thanh máu, dù đang ở trong bóng tối hoặc có vật che chắn thì hắn đều có thể phát hiện ra con mồi được. Vì vậy lúc hắn vừa đến đã phát hiện ra mấy thanh máu.
"Chuột đồng đang ăn cái gì đó.
Thanh máu: 2/2
Con nhím đang trốn trong bụi cỏ.
Thanh máu: 3/3
Thỏ rừng đang trốn trong bụi cỏ.
Thanh máu: 5/5."
Thấy thanh máu lít nha lít nhít hiện ra Tô An Lâm nở nụ cười. Mục tiêu đầu tiên của hắn là con thỏ. Thỏ chạy nhanh, cảnh giác cao.
Hắn đi vòng ra phía sau con thỏ, con thỏ kia vẫn cho rằng Lâm Tô An không phát hiện ra nó nên nó không hề nhúc nhích. Tô An Lâm nhắm chuẩn bụi cỏ, loáng thoáng nhìn thấy một sợi lông trắng.
Con thỏ còn chưa kịp phản ứng, vút một tiếng!
Cung tên bắn trúng con thỏ, đóng đinh nó trên mặt đất, thanh HP chỉ còn lại 1, nó nằm đó thoi thóp.
Tô An Lâm từ tốn đi qua đó, nhặt con thỏ lên.
"Không tồi, khá mập."
Hắn rút cung tên ra, bắn vào đầu con thỏ một mũi tên để giải thoát cho con thỏ khỏi thống khổ.Sau khi để con thỏ vào trong túi, hắn đi qua ngắm bắn con nhím.
"Phốc!"
Thanh HP của con nhím trực tiếp về không. Tiếp đó là chuột đồng. Được lắm, chuột đồng ở đây vừa to vừa béo tốt. Vì chuột đồng có thể tích lớn nên cũng thuận tiện cho việc nhắm bắn.
Phốc!
Chuột đồng cũng bị bắt...
Mặt trời dần lặn xuống phía tây, ngôi làng yên tĩnh bắt đầu nghênh đón bóng đêm. Nhóm đàn ông làm việc trên bến tàu tụ thành tốp năm tốp ba gánh đòn gánh trở về.Người dân đi trồng trọt cũng trở về nhà, chuẩn bị cơm tối.
Tô Ngọc Ngọc làm xong cơm tối từ sớm, chờ ở cổng.
"Sao nhị ca vẫn chưa trở lại nhỉ?"
Nàng nhìn từng tốp thôn dân trở về làng nhưng mãi vẫn chưa thấy Tô An Lâm về.
Cuối cùng lại nhìn thêm mấy thôn dân nữa, Tô Ngọc Ngọc vội đi qua hỏi:
"Thẩm, thẩm có thấy anh trai của ta không?"
"Vẫn chưa trở về đâu."
Người phụ nữ quay sang nhìn đám người Hoàng Lệ Quyên hỏi:
"Các người thấy hắn không?"
"Không thấy."
Hoàng Lệ Quyên nói với Tô Ngọc Ngọc:
"Ngọc Ngọc, sáng sớm chúng ta nhìn thấy nhị ca của ngươi đi lên núi, đã đi cả ngày rồi mà vẫn chưa trở về sao
Tô Ngọc Ngọc lo đến sắp khóc nói:
"Không...Vẫn chưa về, hay ta đi lên núi tìm thử xem."
Hoàng Lệ Quyên ngăn cản nàng, sẵn giọng:
"Ban đêm ở trên núi nhiều dã thú, nhìn cánh tay nhỏ với cái chân bé của ngươi xem, muốn đi tìm chết à."
"Chờ thêm một chút nữa đi."
Đám phụ nhân thuyết phục nàng.
Tô Ngọc Ngọc đang lo lắng thì chợt thấy một bóng người đi tới từ phía xa.
"Ca, là nhị ca của ta đã trở về."
Tô Ngọc Ngọc vui vẻ chạy ra ngoài.
Người đang đi đến chính là Tô An Lâm.