"Độ thuần thục +2."
"Độ thuần thục +2."
"Độ thuần thục +..."
Hắn đã rất mệt, cũng không nhớ là mình đã đánh bao nhiêu lần, chỉ biết độ thuần thục vẫn luôn tăng lên.
Bỗng nhiên, trước mặt hắn xuất hiện một nhắc nhở.
"Lượng máu 49/50."
"Mất máu."
Tô An Lâm sửng sốt, hắn chỉ luyện công thôi, không ngờ lại bị mất máu, ngay sau đó, trong bụng bỗng nhiên xuất hiện cảm giác đói khát, cứ như là có muôn vàn con kiến đang cắn xé.
Có điều, độ thuần thục cuối cùng cũng đạt tới 100.
Giao diện hơi lóe sáng, sau đó ở dưới cũng xuất hiện thêm một hàng chữ.
"Họ tên: Tô An Lâm. Cấp độ 2.
Thanh máu: 49/50+.
Giá trị kinh nghiệm: 115/500.
Điểm thuộc tính: 5 điểm. (Mỗi 100 điểm giá trị kinh nghiệm có thể đổi 1 điểm thuộc tính.)
Công pháp: Đao thuật cấp cơ sở. (Đại thành +, độ thuần thục 19)
Công pháp: Đại Lực Thiết Cốt Công. (Nhập môn +)"
"Nhập môn rồi."
Sau đó, cả người hắn giống như bị rút hết sức lực đi.
"Quả nhiên là luyện công cường độ mạnh sẽ nhanh chóng đói bụng hơn."
Tô An Lâm vuốt bụng suy nghĩ, nếu tiếp tục luyện nữa, chỉ sợ thanh máu sẽ càng giảm xuống, bị thương căn cơ, mất nhiều hơn là được.
"Huynh đệ."
Mã Đông lúc trước trò chuyện với hắn đang đứng một bên, thấy vậy nhịn không được nói:
"Ngươi cũng đã rất cố gắng luyện công, nhưng mà ca ta đã nói rồi, phải tìm cái thích hợp, hay là ngươi cũng giống chúng ta, chọn Thiết Quyền Công hoặc là Thiết Xích Công đi, ca ta nói chỉ trong ba tháng là có thể tiến vào tầng thứ nhất của Đoán Thể."
"Phù!"
Tô An Lâm ngồi bệt dưới mặt đất.
"Không sao cả, ta cảm giác bản thân mình đã sắp sờ được đến ngạch cửa rồi."
Mã Đông là người thành thật, cho nên cảm thấy Tô An Lâm làm như vậy quá đáng tiếc, rõ ràng có thể đứng tấn vững vàng như vậy, lại muốn đi theo con đường này.
Đúng lúc này, Nhị sư tỷ Trình Toa Toa đi tới, nàng vừa là đệ tử của Hồng Vũ, cũng vừa là người sẽ phụ trách dạy dỗ một ít cho các đệ tử, làm chuyện này có chỗ tốt là không cần phải nộp học phí, ngược lại mỗi tháng Hồng Vũ còn cho nàng thêm một ít tiền công.
"Mấy người mới tới, luyện tập đến đâu rồi?"
Nàng đi tới, lại phát hiện Tô An Lâm mệt đến mức nằm sấp xuống, không khỏi cảm thấy tò mò. Lúc trước Tô An Lâm đứng tấn, nàng cũng nghe thấy sư phụ khen hắn, cho nên trong đám đệ tử mới vào này, nàng coi trọng Tô An Lâm hơn cả, sao bây giờ lại nằm sấp xuống rồi?
"Sư tỷ, chúng ta vẫn ổn."
Mã Đông cười nói.
"Ngươi làm sao vậy?"
"Luyện tập cho nên mệt mỏi."
Tô An Lâm vuốt bụng.
"Ta đã đói bụng rồi."
"Sư tỷ, hắn đang luyện Thiết Cốt Công."
Mã Đông nói.
"Sao lại chọn cái này."
Trình Toa Toa nhíu mày.
"Ta muốn thử xem."
"Trong năm nay có mười ba người đã chọn luyện tập công pháp này, trong đó có ba người đã có cơ sở, nhưng tất cả đều là lãng phí thời gian, hơn nữa còn làm cho cơ sở bị suy sụp."
Trình Toa Toa nhắc nhở.
"Đa tạ sư tỷ nhắc nhở, nhưng ta vẫn muốn thử xem."
"Được rồi."
Trình Toa Toa bất đắc dĩ lắc đầu, cũng cảm thấy Tô An Lâm có chút ngang bướng.
"Đi theo ta đi, uống chút canh bổ."
"Oa, cuối cùng cũng có thể uống canh bổ rồi."
Mã Đông hưng phấn xoa xoa hai tay.
Trình Toa Toa đi bên cạnh Tô An Lâm, nói:
"Nếu ngươi muốn luyện, vậy phải nhớ kỹ, luyện tập môn công pháp này cực kỳ tiêu hao sức lực, rất nhanh đói bụng."
Tô An Lâm nghe vậy vội vàng nói:
"Sư tỷ, vậy có phải là ta nên chuẩn bị thêm nhiều lương khô hay không?"
"Ăn cơm cũng không có tác dụng, không thể chống đói được, phải ăn thịt, hơn nữa thịt heo thịt gà bình thường cũng không được, ít nhất phải là thịt dê, hoặc là thịt dã thú, như vậy mới có thể ngăn đói. Nếu không, ngươi không có đủ năng lượng, luyện tập sẽ dễ dàng bị mệt mỏi, một thời gian dài sẽ bị thương tổn huyết khí."
Tô An Lâm bừng tỉnh, thảo nào hắn vừa mới luyện được một ít đã bị mất máu như vậy!
"Đa tạ sư tỷ đã nhắc nhở, ta trở về sẽ mua một ít thức ăn ngay."
Được Trình Toa Toa nhắc nhở, Tô An Lâm cảm thấy Trình Toa Toa cũng là người không tồi, người phụ nữ này rất biết cách cư xử.
Trình Toa Toa gật đầu, đúng lúc này cửa lớn mở ra, một thiếu niên trẻ tuổi sáng láng đi vào.
Học đồ của Võ quán Đại Lực: Vương Viêm, thanh máu: 45/45.
Vương Viêm về rồi đấy à."
Trình Toa Toa qua sang nhìn, hai mắt sáng lên.
"Vương sư đệ đã về rồi đấy à, người nhà ngươi có khỏe không?"
Thiếu niên vừa vào phòng đã được các sư huynh khách khí chào hỏi.
Đại ngộ này đúng là cách biệt một trời một vực.
Vương Viêm mặc một bộ áo bào trắng trông phong độ nhẹ nhàng, tay hắn ta cầm quạt xếp, cười nói:
"Phụ mẫu nhà ta vẫn khỏe mạnh, chỉ có chút việc vặt, đã xử lý xong rồi."
Trình Toa Toa thỉnh thoảng nhìn về phía đó, giống như không đợi được vội nữa quay đầu hỏi:
"Mấy người các ngươi vào phòng bếp đi, ta có chút việc cần nói với Vương Viêm."
Nói xong nàng ta ném Tô An Lâm cho mấy tên đệ tử rồi mới chạy về phía Vương Viêm.