Nghe mọi người tán gẫu, Phương Bình âm thầm suy nghĩ: "Khí huyết 1. 1 này của mình liệu có phải sẽ đổi được thành 110 cal hay không?"
Khả năng đổi ra như vậy khá cao.
Nhưng mà cứ coi như là 110 cal đi, thì cũng chẳng có ưu thế gì hơn người, dù sao Ngô Chí Hào học lớp thường cũng đã 115 cal rồi, mấy người ở lớp chọn chẳc hẳn không ít người có chỉ số hơn 110 cal.
Điểm chuẩn chiêu sinh năm ngoái của Nam Giang Võ Đại đúng là 112 cal, nhưng năm nay thì khó nói lắm.
"Xem ra còn phải tốn chút công sức cho việc này mới được, ít nhất cũng phải qua được ba vòng xét tuyển đầu, mới có thời gian cân nhắc những chuyện khác."
Trong lúc Phương Bình suy nghĩ, mọi người cũng đã đến cửa phòng làm việc rồi.
Trong phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm.
Nộp tiền, đăng ký, điền phiếu báo danh, quy trình rất đơn giản.
Lúc người khác không chú ý, lần thứ hai Phương Bình làm thí nghiệm, lơ đãng cầm thử xấp tiền báo danh của các bạn khác.
Kết quả cũng không ngoài dự liệu của cậu, điểm tài phú không hề tăng trưởng.
Điều này Phương Bình đã sớm dự liệu được, cho nên cũng không thất vọng.
Người báo danh không đông, nên chuyện đăng ký cũng kết thúc nhanh chóng.
Giáo viên chủ nhiệm gom phiếu báo danh lại với nhau, lướt mắt nhìn qua một vòng 8 em học sinh đứng trước mặt mình, cũng chính là các em có nguyện vọng thi khoa võ của lớp 12A4.
Những người khác đều không nằm ngoài dự đoán của chủ nhiệm lớp, duy chỉ có Phương Bình là ngoại lệ.
Là giáo viên chủ nhiệm của lớp Phương Bình, ông cũng từng gặp Phương Danh Vinh đến tham dự họp phụ huynh. Gia cảnh nhà họ Phương thế nào, Lưu An Quốc cũng vẫn biết rõ.
Nhưng năm nào vào lúc này, cũng có rất nhiều học sinh nghĩ muốn cược một lần, vô cùng bất ngờ nhưng hợp tình hợp lý.
Thu lại tâm tư, Lưu An Quốc nói: "Ngày kia, cũng là ngày 9, sinh viên Vương Kim Dương của trường Nam Giang Võ Đại sẽ về trường giải đáp thắc mắc trước khi thi cho các em, chắc các em cũng đã biết rồi, tới lúc đó nhớ đi tham gia đó."
Mọi người vội vàng gật đầu, có đàn anh về chia sẻ kinh nghiệm coi như mọi người nhận được chút trợ giúp.
"Đến lúc đó, nhà trường sẽ phát cho các em giờ giấc thi khoa võ cụ thể, và các hạng mục yêu cầu, nhớ đọc cho kỹ."
Mặc dù Lưu An Quốc là chủ nhiệm lớp của bọn họ, nhưng chủ nhiệm của lớp thường như thế này chủ yếu vẫn giảng dạy tri thức của khoa văn, chỉ biết một chút về khoa võ.
Nhưng trường học có lớp huấn luyện khoa võ, bên ngoài cũng có các lớp phụ đạo võ đạo, đây mới là những lớp học trọng điểm dành cho học sinh khoa võ.
Những người khác ít nhiều gì cũng từng học qua những lớp đó, hoặc là trực tiếp mời giáo viên khoa võ về dạy tại nhà.
Lưu An Quốc quét mắt nhìn các em học sinh trước mặt, trong số các em đứng đây, chắc là cũng chỉ có Phương Bình chưa từng tham gia các lớp đó.
Cái này không cần hỏi, nếu như thật lòng muốn tham gia thì dù Phương Bình không nói, khi đi họp phụ huynh, ba cậu cũng không tới mức không hề đề cập tới.
Trong lòng hơi thở dài một tiếng, Lưu An Quốc bỗng nhiên đứng dậy, rời ghế, ngồi chồm hổm xuống mở ngăn bàn làm việc của mình ra.
Một lát sau, Lưu An Quốc đứng dậy, trên tay cầm một chồng sách dày cộm trên tay, đặt lên bàn làm việc, nói với Phương Bình: "Em về xem xem có thông tin gì hữu dụng không, những bạn học đều đã tham gia lớp huấn luyện khoa võ của trường mình, các em ấy đều có tài liệu này. Em xem em thiếu phần kiến thức nào thì cứ xem qua trước đi."
Phương Bình hơi bất ngờ, nhưng đây đúng là thứ hiện tại cậu đang cần, nghe vậy vội vàng nói: "Em cảm ơn thầy!"
Lưu An Quốc vẫn chưa ghi chú trọng điểm ôn tập trên đống sách này, tuy rằng những tài liệu này không tính là rẻ, nếu mua ở ngoài cũng phải mấy trăm đồng, nhưng đối với em học sinh nhà nghèo chỉ cần có thể giúp đỡ, ông ấy cũng không ngại giúp đỡ một chút.
Thấy Phương Bình không chút từ chối, vui mừng rạo rực ôm hết đống sách tài liệu dày cộm vào trong lòng, Lưu An Quốc có chút dở khóc dở cười.
Nhìn kiểu này, e là thằng nhóc này thực sự không hề chuẩn bị gì, nếu không thì có mấy cuốn sách phổ thông không cần cầm đi.
Tuy rằng không ôm hy vọng quá lớn với Phương Bình, nhưng thân là giáo viên chủ nhiệm, Lưu An Quốc do dự một chút, vẫn quay qua nói với Ngô Chí Hào: "Bạn Phương Bình không hiểu rõ các mục thi khoa võ bằng các em, các tri thức chuyên môn cũng không biết quá nhiều.
Hiện tại muốn đọc hết đống sách này e rằng sẽ thấy khá khó hiểu, Ngô Chí Hào à, em có ghi chép những phần ôn tập trọng điểm cho phần thi chuyên môn, em có thể cho Phương Bình mượn photo lại một bản được không?"
So với sách vở, những ghi chép do chính tay học sinh thi khoa võ ghi lại vẫn có tác dụng tốt hơn!
Trọng tâm ôn tập, những phần tổng hợp và thống nhất lại, đều là do các em học sinh tự tổng hợp lại.
Ngô Chí Hào là học sinh có thành tích tốt nhất của lớp 12A4, hy vọng thi đậu khoa võ cũng lớn nhất lớp.
Có thể dựa theo phần nội dung tổng hợp ôn tập của cậu ấy, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian và tinh lực.
Nhưng mà ghi chép này cũng được xem là vật cá nhân, cho dù là giáo viên chủ nhiệm cũng không có quyền yêu cầu chia sẻ, chỉ có thể thương lượng.
Giáo viên chủ nhiệm đưa sách cho mình đã khiến Phương Bình rất cảm kích rồi. Không ngờ thầy còn mở miệng hỏi thăm Ngô Chí Hào cho mình mượn tập đi photo.
Kiếp trước, giáo viên chủ nhiệm của cậu cũng là một thầy giáo tốt. Nhưng thành tích của Phương Bình không cao không thấp, quan hệ với giáo viên cũng bình thường, không tiếp xúc nhiều.
Không ngờ, thầy chủ nhiệm lại tận tình hơn trong tưởng tượng của mình.
Bản thân Phương Bình chưa chuẩn bị xong tài liệu ôn thi, nhưng đây cũng không phải là trách nhiệm của thầy giáo. Thầy đưa sách cho đọc là đã rất tận tình rồi, bây giờ còn chủ động giúp cậu lấy một bản photo ghi chép của người khác.
Phương Bình không chờ Ngô Chí Hào mở miệng, vội vàng nói: "Thầy Lưu à, không cần đâu..."
Cậu còn chưa dứt lời, Ngô Chí Hào đã cười nói: "Không thành vấn đề, cứ mượn vở của tớ mà đi photo ra một bản đi, cũng không có gì nghiêm trọng cả.
Mà nói thật đừng buồn nhé, có dùng được hay không mới là vấn đề."
Ngô Chí Hào cũng không sợ lời mình nói sẽ đả kích Phương Bình. Thực ra mọi người đều hiểu rõ, cho dù là Ngô Chí Hào cũng chưa chắc có khả năng vào đến vòng thứ thư - kiểm tra chuyên môn.
Nhưng nếu thầy chủ nhiệm đã mở miệng, Ngô Chí Hào cũng không muốn làm thầy mất mặt.
Ngô Chí Hào đã nói như vậy, Phương Bình cũng không nói nữa, vội vàng nói cảm ơn.
Thực tế, nhìn đống sách tư liệu dày cộm trên tay, đầu Phương Bình cũng muốn ngơ ra.
Có thể photo lại những ghi chép của Ngô Chí Hào, cậu cũng có thể biết trọng tâm ôn thi là nội dung gì, không đến nỗi đầu óc mơ hồ phải xem hết chồng sách.
Nói xong những việc này, việc báo danh cũng kết thúc.
Lưu An Quốc để cho các em học sinh trở về phòng học, còn mình thì tiếp tục cúi đầu phê duyệt bài thi...
Ra khỏi văn phòng, Ngô Chí Hào chủ động nói với Phương Bình: "Những phần ghi chép kia có vài cuốn tớ để ở nhà, nếu mà cậu gấp thì tối nay qua nhà tớ lấy đi, còn nếu không vội lắm thì mai tớ mang lên cho."
Đã nhận ân tình của người khác, Phương Bình nào dám mặt dày để cho người ta tự mang đến, vội vàng nói: "Tớ qua lấy là được rồi. Lần này, cảm ơn cậu nhiều nhé."
"Đừng khách sáo, đều là bạn bè cả mà."
Ngô Chí Hào cũng không kiêu ngạo, cười ha hả nói: "Tỷ lệ thi đậu của lớp thường chúng ta quá nhỏ, chúng ta không phải là đối thủ cạnh tranh của nhau.
Nhưng mà tớ nói thật, cậu đừng để bụng.
Ít nhất thì đợi qua được vòng kiểm tra sức khoẻ đã, bây giờ cũng chưa cần đọc tới đống tài liệu này đâu, đỡ tốn thời gian.
Chờ cậu qua được vòng kiểm tra sức khoẻ rồi, có thể dành nhiều thời gian hơn nghiên cứu phần này.
Kiểm tra chuyên môn của khoa võ tuy rằng có nhiều hạng mục, nội dung nhiều, có thể không giống với văn khoa, nhưng nội dung ra đề hằng năm đại khái là đều chỉ có nhiêu đó.
Thực ra, đối với học sinh thi khoa võ như chúng ta, vòng khó nhất không phải là vòng kiểm tra văn hoá và kiểm tra chuyên môn, mà là kiểm tra sức khoẻ và thực tế trắc.
Những vòng này đều có mức yêu cầu cứng nhắc, cũng là hai vòng có tỷ lệ đào thải cao nhất."