Giáo viên chủ nhiệm cuối cùng cũng kết thúc, Phương Bình lại chờ học xong thêm vài tiết nữa, tiếng chuông tan học buổi chiều cuối cùng cũng vang lên.
Hôm nay là thứ bảy, trong trường không có tiết tự học buổi tối.
Trên thực tế, thời gian từ giờ tới ngày thi đại học cũng không lâu nữa, có vài người phụ đạo thêm để thi khoa võ, bình thường có đến trường vào tiết tự học hay không cũng không bắt buộc. Nhà trường dù sao vẫn coi trọng học sinh khoa võ hơn khoa văn, dù hằng năm chẳng thi đậu được mấy người.
Đi cùng Trần Phàm và mấy người bạn khác ra khỏi cổng trường, mỗi người về một ngả.
Dựa theo con đường quen thuộc trong ký ức, Phương Bình cất bước về nhà.
Càng đi về phía trước, Phương Bình lại càng chậm lại. Tuy thế giới này có rất nhiều điểm giống nhau với thế giới kiếp trước của cậu, nhưng cũng có rất nhiều điểm khác biệt.
Nhà của cậu ở kiếp này vẫn ở chỗ cũ à?
Cho dù nhà vẫn còn ở đó nhưng ba mẹ cậu sẽ không đổi thành người khác chứ?
Với tâm lý của một người trưởng thành gần 30 tuổi, nếu như đột nhiên ba mẹ mình bị đổi thành người khác, Phương Bình chắc là không gọi được.
"Hẳn là sẽ không bị đổi thành người khác đâu ha?" Phương Bình không quá chắc chắn tự an ủi chính mình.
bạn học vẫn như trước, giáo viên cũng không đổi, không lý nào ba mẹ mình lại bị đổi thành người khác.
Đương nhiên tốt nhất là không thay đổi. Mà nếu có thay đổi thì giữ lại người, hoàn cảnh gia đình đổi thành khấm khá hơn là được rồi. Ví dụ như một lát nữa khi Phương Bình về nhà, phát hiện nhà mình hoá ra lại là thủ phủ của Dương Thành, thế thì còn gì bằng!
Hoặc là ba mẹ cậu là cường giả đỉnh cấp võ đạo, vậy thì không còn gì tuyệt hơn nữa!
Đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ thôi.
Cảm nhận được ác ý của thế giới này với bản thân, Phương Bình không hề hy vọng tý nào...
Hơn 20 phút sau, Phương Bình đã về tới tiểu khu nhà cậu.
Tiểu khu Cảnh Hồ Viên.
Nghe tên thì dường như không sai. Thực tế, đây là một trong những tiểu khu hiếm hoi còn sót lại đã trên 30 năm tuổi của Dương Thành.
Vừa nhìn thấy tiểu khu quen thuộc có chút rách nát này, Phương Bình hoàn toàn diệt luôn ý nghĩ nhà mình chắc là giàu có.
Trong ký ức của mình, qua nhiều năm như vậy rồi, Phương Bình vẫn chôn giấu một nỗi oán hận trong lòng.
Đó chính là bản thân cậu không phải là phú nhị đại!
Tiểu khu Cảnh Hồ Viên, từ những năm đầu của thế kỷ 21, đã có những lời đồn đại rằng tiểu khu này sẽ bị dời đi nơi khác, kết quả là, năm nào cũng đồn, đến tận 2018. Cảnh Hồ Viên vẫn là Cảnh Hồ Viên.
Không có quá nhiều cảm xúc đi xa lại về, bởi vì thực ra thì trước lúc này, chính là mấy ngày trước khi trọng sinh, Phương Bình vừa mới về Cảnh Hồ Viên thăm ba mẹ.
Bây giờ ba mẹ càng trẻ thêm vài tuổi, đây cũng là một chuyện tốt, cũng không cần tự làm phức tạp tâm tình của mình.
Toà nhà số 6, căn 101.
Đứng ở ngoài cửa, Phương Bình không gõ cửa, tự thò tay vào túi móc ra một chiếc chìa khoá, trực tiếp mở cửa phòng nhà.
Vừa mở cửa, đập vào mắt chính là phòng khách nhỏ hẹp.
Là tiểu khu có hơn 30 năm tuổi đời, một căn hộ cũng không lớn, năm đó nơi đây đều là nơi lý tưởng điển hình của hội nhà nghèo.
Mặc dù bố cục nhà Phương Bình là hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng thực ra diện tích rất nhỏ, chỉ được có 60 mét vuông thôi.
Hơn nữa, đã ở nhiều năm vậy rồi, đồ đạc trong nhà thượng vàng hạ cám, cái gì cũng có, khiến phòng khách vốn đã không lớn, lúc này nhìn lại càng có vẻ chật chội.
Tuy rằng có chút chật chội, nhưng cũng không bê bối, phòng khách không lớn được mẹ Phương dọn dẹp rất gọn gàng.
Tầng một của Tiểu khu lâu năm có rất nhiều khuyết điểm, rất dễ gặp được chuột bọ côn trùng rắn rết các loại, dễ lên triều, bụi bẩn nhiều, cách âm kém, chỉ cần có người đi lên lầu trên, kiểu gì cũng nghe được tiếng bước chân.
Mặc dù có nhiều khuyết điểm, ưu điểm duy nhất chính là có thêm một cái sân nhỏ.
Hơn nữa, tiều khu Cảnh Hồ Viên đã "cao tuổi" như vậy, các công ty xí nghiệp lân cận đã sớm phá bỏ rồi, các ngành nghề khác liên quan cũng sẽ không xem trọng nơi này, vậy nên cái sân nhỏ kia sẽ không bị người ta quy hoạch để xây dựng.
Phương gia chính là như thế, phía trước phòng khách còn có một cánh cửa nối thẳng về sân sau.
Nhà bếp và phòng vệ sinh đều được dựng lên ở sân sau, còn nhà bếp và nhà vệ sinh ban đầu đã được tận dụng làm thành gian phòng nhỏ, cũng chính là căn phòng hiện tại của Phương Bình.
Theo lý thuyết, căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách không cần phải sửa lại.
Nhưng mà Phương Bình còn một đứa em gái đang học cấp hai. Một nhà bốn người chen chúc trong căn nhà không lớn này, nếu không có cái sân kia thì đúng là khó khăn quá.
Vừa nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã xuất hiện.
Phương Bình đang ngồi xổm để đổi dép đi trong nhà, trong lòng đang nghĩ tới những điều này đã nghe tiếng em gái Phương Viên vang lên từ gian phòng nhỏ bên phải phòng khách.
"Phương Bình, anh còn có gan trở về!"
Tiếng của Phương Viên hơi chói tai, nhưng dù sao Phương Viên năm nay chỉ mới 13 tuổi, tiếng la hét chói tai của một cô bé cũng không thể nào chói tai bằng tiếng của phụ nữ lớn tuổi được.
Theo tiếng rống giận sắc bén, rất nhanh, một bóng người lao ra từ gian phòng nhỏ.
Phương Viên không cao, gương mặt trò vo búng ra sữa, cái dáng đứng trừng mắt không khiến cho người khác sợ hãi, ngược lại càng đáng yêu.
Vừa nhìn thấy Phương Viên, Phương Bình có chút ngứa tay, cũng không hỏi vì sao Phương Viên tức giận, cũng chẳng nói năng gì.
Cậu chẳng nói lời nào, chỉ đứng dậy, thân thuộc bước lên véo đôi má đầy thịt của con bé, hơi dùng sức kéo ra hai bên.
Dưới ánh mắt hình viên đạn đang phẫn nộ, Phương Bình vô cùng hưởng thụ, nói: "Đã lâu không véo má rồi, cuối cùng cũng có cơ hội này!"
Qua thêm vài năm, cô bé có gương mặt bầu tròn đáng yêu này bỗng nhiên thay đổi, gương mặt hoá thành hình trái xoan, thịt trên mặt chạy hết đi đâu không biết.
Đây là chuyện khiến Phương Bình tiếc nuối lâu nay!
Khi mặt tròn thịt mỡ trên mặt bốc hơi hết, đang yên đang lành tự nhiên biến thành mặt trái xoan, quả là ganh tỵ.
Phương Bình hài lòng, còn Phương Viên lại vô cùng tức giận, cô bé hất tay Phương Bình ra, tức giận nói: "Mẹ, Phương Bình lại véo má con!"
Dưới nhà bếp trong sân nhỏ, mẹ Phương - Lý Ngọc Anh đang bận rộn nấu cơm, bà cũng không quay đầu lại, chỉ cười nói: "Hai đứa đừng quậy nữa, chờ lát nữa ba về rồi ăn cơm, hôm nay mẹ có nấu món ngon cho hai đứa nè."
"Mẹ!"
Phương Viên không cam tâm kêu một tiếng, thấy mẹ cũng không giúp mình, con bé buồn bực trừng mắt nhìn Phương Bình.
Sau đó, nó mới nhớ tới việc chính, nổi giận đùng đùng nói: "Phương Bình, trả tiền lại đây!"
"Cái gì?"
"Còn giả ngu nữa hả! Mẹ cho chúng ta 50 đồng, nói mỗi đứa một nửa, tại sao trên bàn em chỉ còn có 5 đồng thôi hả? Còn biết để lại tiền cơ đấy!"
Ánh mắt Phương Bình dại ra, còn có chuyện này à?
Nói vậy, là tổng tài sản 28 đồng trong túi mình hôm nay, trừ tiền cơm ra, số còn lại đều là tiền của con bé này?
Phương Bình vốn là nghèo rớt mồng tơi, hiện tại trong người cũng chỉ còn có 15 đồng. Con trai lớn rồi cũng không thể để túi trống trơn, không người không có đồng bạc nào được.
Phương Bình không có ý định trả tiền lại, chớp mắt, lắc đầu nói: "Không biết, nhiều khi em xài hết rồi, em tự nhớ lại đi."
"Phương Bình!"
"Gọi anh."
"Anh anh cái đầu ông, anh gì mà chỉ biết bắt nạt em gái nhỏ, mẹ, sao mẹ hông nói ổng!"
". . ."
Hai anh em ồn ào vài câu, cuối cùng cô bé vẫn thua, mặt mũi rầu rĩ ủ rủ.
Phương Bình thấy buồn cười mà cũng có chút bất đắc dĩ, những ngày tháng phả lăn lộn này quá thảm mà.
Chỉ vì chút tiền tiêu vặt mà mình bắt nạt con bé tới cỡ nào không biết.
Dưới con mắt bán tín bán nghi của Phương Viên, Phương Bình dụ dỗ, đồng ý với con bé vô số chuyện, con bé mới bỏ qua chuyện anh nó đã lấy 20 đồng của nó.
Nếu không phải là do không đành lòng, Phương Bình cảm thấy mình bây giờ còn có thể gạt lấy luôn 5 đồng còn lại của con bé.
Xử lý Phương Viên xong, Phương Bình đi xuống bếp chào mẹ.
Lúc ra khỏi nhà bếp, ý nghĩ xuất hiện nhiều nhất trong đầu chính là "Một hai xu chẳng làm nên anh hùng!"