Ăn một muỗng, lớn lên điện hạ sẽ cao hơn một chút. Ăn hai muỗng lại cao hơn một chút, ăn ba muỗng... Ba muỗng canh trứng, trên cơ bản là đã ăn hết bát rồi! Ngoài ra còn ăn thêm một chút thịt cá, rau xanh và mang mùa đông.
Ước chừng thái tử đã ăn no, Minh Huyên thấy vẫn không có ai phải ứng, nàng chỉ có thể tự mình đưa tay sờ sờ bụng nhỏ của thái tử, cảm thấy có một chút độ cung, nàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lui lại đứng ở bên cạnh.
Thái hoàng thái hậu dùng khăn lau miệng, cười nói: "Không phải còn muốn đi thỉnh an hoàng thái hậu sao? Đi đi."
Sau khi Minh Huyên tạ ơn một lần nữa liền rời khỏi. Sau đó đến Thọ An cung thỉnh an hoàng thái hậu.
"Bảo Thành có thích nàng không?" Thái hoàng thái hậu dùng thiện xong, cầm tay thái tử, dịu dàng hỏi.
Dận Nhưng ngẩng đầu, hai mắt sáng lên nhưng ngoài miệng lại nói: "Cũng được, ngốc nghếch, không biết bón thức ăn, còn va vào miệng của Bảo Thành."...
Thái hoàng thái hậu không nói tiếp nữa, theo bà thấy, vừa rồi nha đầu của Hách Xá Lý gia có thể kiên trì bón những món ăn tốt cho sức khỏe cho thái tử ăn, hẳn là phẩm tính không xấu. Nếu Bảo Thành đồng ý ăn thức ăn nàng bón, vậy có nghĩa là thằng bé cũng thích.
Nhưng mà lâu ngày mới biết lòng người, cứ chờ xem!
Khác với thái hoàng thái hậu, hoàng thái hậu không giữ Minh Huyên ở lại lâu như vậy, bà chỉ liếc mắt nhìn Minh Huyên một cái rồi nói mình đến giờ nghỉ ngơi.
Minh Huyên rất có ánh mắt, vội vàng cáo lui. Theo nàng quan sát, khi hoàng thái hậu nhìn nàng chỉ nhìn chằm chằm gương mặt của nàng, có vẻ không vui lắm!
"Chủ tử, thái tử gia rất thích ngài!" Trên đường từ Khang An cung trở về, mặt mày Thu ma ma vui vẻ nói.
Trong lòng Minh Huyên hơi ảo não, nàng cũng không muốn liên quan quá nhiều đến thái tử, tuy rằng cậu bé rất đáng yêu và khiến người khác yêu thích.
"Sau này ở chỗ của ta, đừng nhắc đến thái tử điện hạ, thái tử được hoàng thượng tự mình nuôi nấng, lại có thái hoàng thái hậu chiếu cố, chắc chắn có thể bình an trưởng thành. Ta... Không có bản lĩnh gì, chỉ sợ có người thừa cơ xen vào..." Tất nhiên Minh Huyên không thể nói mình không muốn tiếp xúc với thái tử, Thu ma ma là người của thái hoàng thái hậu, vì vậy, nàng tùy tiện tìm một cái lý do để nói.
Thu ma ma hơi dừng một chút rồi cung kính đáp lời.
Thái hoàng thái hậu và hoàng thái hậu chỉ ban thưởng cho Minh Huyên, chuyện này khiến cho trong lòng những người tiến cung cùng với nàng cực kỳ khó chịu, đặc biệt là hai vị thứ phi Nữu Hỗ Lộc thị và Đông Giai thị.
Lần này các nàng vào cung, ở trong mắt người ngoài chính là vì vị trí hoàng hậu mà đến, vốn dĩ Hách Xá Lý gia chỉ đưa một thứ nữ tiến cung, lại chỉ được đãi ngộ tần vị nên hai người các nàng cũng không để vào mắt. Ai mà ngờ, vừa tiến cung đã có người ra oai phủ đầu.
"Biểu ca nhìn trúng thì được gì? Vẫn phải cúi đầu trước người khác!" Trong Thừa Càn cung, trong phòng ngủ xa hoa tinh xảo ở chính điện, Đông Giai Nhĩ Nhã ngồi trước gương trang điểm, ngắm nhìn dung mạo xinh đẹp của mình trong gương, nàng ta tự mình lẩm bẩm.
Nàng ta vừa dứt lời, từng giọt nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống.
"Cách cách! Hoàng thượng rất quan tâm ngài!" Ngô Đồng không muốn nhìn thấy cách cách rơi lệ nhất nên vội vàng tiến lên an ủi.
Đông Giai thị gạt nước mắt, không cam lòng hỏi: "Biểu ca thật sự quan tâm ta sao?"
Ngô Đồng lau nước mắt giúp nàng ta, thở dài hỏi: "Hoàng thượng sao có thể không quan tâm? Cách cách, trước khi vào cung không phải ngài đã suy nghĩ rõ ràng rồi sao? Hậu vị và thánh tâm, người chọn vế sau. Vì sao bây giờ chỉ vì thái hoàng thái hậu nhìn trúng một thứ nữ nho nhỏ mà đã rơi lệ?"