Chương 18

Quý Phi Xuyên Về Triều Thanh Làm Cá Mặn Nuôi Con

Băng Thuỷ Trung Đích Ngư 01-08-2024 10:38:24

Đông Giai thị sụt sịt, lấy khăn che mặt, nức nở nói: "Mặc dù đã lựa chọn, nhưng nếu có thể khống chế trái tim của mình thì ta còn đau khổ như vậy sao?" "Nhưng mà cách cách đau lòng như thế, chỉ tự khiến mình đau khổ!" Ngô Đồng tiếp tục khuyên nhủ: "Chẳng lẽ ngài muốn người khác chê cười ngài là kẻ thất bại sao?" "Không muốn!" Đông Giai thị lắc đầu thật mạnh, lần trước nàng ta không thể vào cung đã bị người khác cười nhạo nhiều năm như vậy, nàng ta không bao giờ muốn chuyện đó lặp lại một lần nữa. Nàng ta không chỉ muốn sự sủng ái của biểu ca, nàng ta còn muốn cả địa vị, nàng ta còn một quãng đời rất dài để suy tính! Trong Cảnh Nhân cung, Nữu Hỗ Lộc Cát Lỗ Đại hít sâu một hơi, thở dài: "Hoàng thượng thật sự sủng ái thái tử!" Cho dù là hoàng thượng hay thái hoàng thái hậu thì đều coi trọng thái tử, xem ra bây giờ phải chậm rãi, từ từ mưu tính. Minh Huyên không cần nghĩ cũng biết bản thân bây giờ khiến rất nhiều người oán hận. May mà chưa định danh phận, nàng chưa cần phải đi bái kiến những người đó. May mắn, sau khi Khang Hy xử lý chính vụ xong liền đến thăm biểu muội yêu quý trước, cũng ban thưởng rất nhiều thứ. Nhưng buổi tối, hắn lại chọn Nữu Hỗ Lộc thị ở Cảnh Nhân cung thị tẩm. "Hoàng thượng là người tốt!" Minh Huyên thấy thao tác này, mở miệng cảm thán. Đồng thời, Minh Huyên cũng biết, người được chọn làm hoàng hậu đã định rồi, tất nhiên là Nữu Hỗ Lộc Cát Lỗ Đại! Hoàng Thượng ban thưởng cho Đông Giai thị, chẳng qua là để trấn an thôi! Xuân Ny cầm thước lấy số đo để may y phục cho Minh Huyên, y phục mùa đông vừa dày vừa cồng kềnh nên bọn họ không mang nhiều, đúng lúc thái hoàng thái hậu ban thưởng rất nhiều da lông và vải vóc, nàng ấy cười nhìn Minh Huyên: "Trong mắt của chủ tử có ai mà không phải là người tốt chứ? Trước đây, nhị cách cách bắt nạt ngài như vậy, ngài cũng không ghi thù, còn nói đáng tiếc cho nàng ta." "Lần đầu nhị tỷ tỷ thành thân, sống cùng hôn phu không hợp. Lần này tỷ ấy lại gả cho một người không có mắt nhìn, trong lòng khó chịu thì làm sao có thể sống tốt được? Như vậy không đáng tiếc sao?" Minh Huyên không cho là đúng nói, hôn sự này hợp với nàng nhưng chưa chắc đã hợp với nhị tỷ. "Chủ tử tốt bụng!" Xuân Ny đo vòng eo của Minh Huyên, thở dài nói: "Lại nhỏ hơn nửa tấc, chủ tử, ngài không dùng thiện thì cũng phải ăn một chút điểm tâm lót dạ chứ?" (*Tấc hay còn gọi thốn, 1 tấc bằng 3,33cm. ) Minh Huyên nhéo nhéo khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn của nàng ấy, cười nói: "Có biết bao nhiêu người hâm mộ thể chất ăn không mập của ta, đến chỗ của ngươi lại biến thành đau lòng. Ta thật sự không đói, nếu ta đói bụng đương nhiên sẽ không để bản thân ủy khuất." Ngày nào cũng phải lao động ở nông trường, béo lên được mới lạ! Xuân Ny lắc đầu, còn lâu nàng ấy mới tin! Nàng ấy không ăn một bữa đã đói đến mức choáng váng, huống chi là chủ tử! Nàng ấy cầm bút than vẽ lên mảnh vải, vừa vẽ vừa chuẩn bị nói ra những lời trong lòng mình. Minh Huyên thấy Xuân Ny còn muốn nói tiếp liền vội vàng nói sang chuyện khác: "Phân vị của ta sẽ có sáu cung nữ, ngươi và Ô Lan đã chiếm hai vị trí, một hai ngày nữa ngươi giúp ta chọn thêm bốn người. Không cần chọn người quá thông minh, ngốc một chút cũng không sao, chỉ cần thành thật, biết rõ thân phận của mình là được." Minh Huyên nhìn Xuân Ny từ nhỏ đến lớn, từ năm nàng ấy sáu tuổi đã được đưa đến bên người nàng, Minh Huyên vô cùng tín nhiệm nàng ấy. Nhưng mà không biết vì sao, hài tử này càng ngày càng thích lải nhải.