Chương 17

Vương Gia Kế Bên Có Không Gian

Chương Bạch 14-04-2025 11:47:19

Nuốt xuống tiếng thở dài trong lòng, Ngu Giảo suy nghĩ một chút, rồi cố giữ nguyên phong thái và tính cách nguyên chủ, nhẹ nhàng nói: "Hương Bách, ngươi không cần lo lắng. Ta không sao cả, chỉ là nghĩ đến chuyện di nương vừa mới dạy ta thêu hoa, nhưng chưa kịp làm xong thì đã ra đi. Vậy nên ta muốn tự tay thêu một chiếc túi tiền hoàn chỉnh, chờ đến thất tuần thì đem dâng lên cho di nương xem." Nghe tiểu thư nói vậy, Hương Bách liền cảm thấy xót xa. Nàng cố gắng nén nước mắt, cười gượng: "Tiểu thư, nô tỳ tuy thêu thùa không giỏi, nhưng vài bông hoa hay cành lá vẫn có thể xem được. Đợi khi thân thể ngài khỏe hơn, nô tỳ sẽ dạy ngài thêu. Đến thất tuần, chúng ta cùng nhau thêu một cái thật đẹp để dâng lên di nương." Trong lòng Hương Bách càng đau hơn. Trong số các vị tiểu thư trong phủ, tứ tiểu thư là người ngoan ngoãn và hiểu chuyện nhất, nhưng cũng chính vì quá hiểu chuyện mà đôi khi lại khiến nàng – một người hầu – cảm thấy xót xa. Đáng tiếc là từ lâu, lão gia đã chán ghét di nương. Giờ đây di nương không còn nữa, tiểu thư lại trở thành người hoàn toàn không ai đoái hoài. Lời nói của Ngu Giảo khiến Hương Bách đau lòng, nhưng khi rơi vào tai Ngu Chi Nhuận – người vừa đến – lại càng khiến trái tim hắn quặn thắt hơn nữa. Hôm qua, hắn đã biết muội muội tỉnh lại, nhưng vì bị tiên sinh phạt nặng do trốn học, nên hôm nay mới tranh thủ được thời gian tới thăm. Không ngờ vừa tới nơi, hắn lại nghe được những lời muội muội nói. Thực lòng mà nói, cảm xúc của Ngu Chi Nhuận dành cho di nương rất phức tạp. Nếu xét theo lý trí, hắn không thích những việc làm của bà. Một thiếp thất lại cứ cố gắng ra vẻ như chính thất, không biết vị trí của mình, để rồi khiến cả hai huynh muội hắn từ khi sinh ra đã thấp kém hơn người khác. Nhưng nghĩ lại, di nương có thể làm tổn thương rất nhiều người, nhưng bà lại chưa từng làm gì có lỗi với hắn – đứa con trai này. Khi còn bé, bà luôn dành cho hắn muôn vàn yêu thương, chăm sóc đến từng li từng tí. Chỉ tiếc là, sau khi hắn được đưa ra tiền viện, di nương vì quá đau buồn mà ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, thế nên mới dần dần xem nhẹ muội muội Ngu Giảo. Ngu Chi Nhuận gần đây mới biết chuyện di nương bỏ bê Ngu Giảo. Vì phụ thân không thích hắn tiếp xúc với di nương, hắn hầu như chỉ ghé qua hậu viện một cách vội vàng.