Thẩm Lãnh ngậm con dao săn nhỏ trong miệng, cắm đầu vào nước sông lạnh buốt trong đêm đen, may là thân thể hắn tốt, nếu không thì không có chuẩn bị gì đã nhảy xuống như vậy, phần lớn sẽ bị chuột rút, sau đó chìm sâu vào lòng sông.
Người trẻ tuổi cũng có sự ngông cuồng không tự biết mình.
Bởi vì không hiểu cho nên lỗ mãng, bởi vì lỗ mãng cho nên không sợ.
Hắn đuổi kịp thuyền hàng, nhân lúc trên người ướt sũng thì sẽ không bị lửa cháy quá nhiều, thuận theo đuôi thuyền mà leo lên. Đây quả thực là thuyền hàng của Thẩm tiên sinh, đây là thuyền hàng mà Lãnh Nhi đã chất hàng mấy năm nay, tất nhiên là quen thuộc, nhưng trên thuyền trống rỗng, không có hàng cũng không có người.
Trong lòng Lãnh Nhi thoáng nhẹ nhõm, người không ở đây thì chứng tỏ là còn sống. Hắn hiểu thủ đoạn của những tên thủy phỉ kia, chỉ cần người không giết, bảy tám phần mười là vì bị thủy phỉ nắm rõ lai lịch, giữ lại người đòi tiền chuộc, mà trên thực tế là cho dù có tiền chuộc thì chúng cũng sẽ không thả người, mười phần mười là sẽ buộc đá nhấn chìm xuống sông.
Thẩm Lãnh nhìn thấy một thứ hơi phản quang trên boong thuyền, đi qua nhặt lên nhìn thử, đó là một cái vỏ dao nhỏ nhắn. Hắn bất giác cắm con dao săn nhỏ của mình vào, vừa khít hoàn mỹ... Nhưng mà, tại sao Thẩm tiên sinh lại để vỏ dao lại?
Người còn sống thì không thể từ bỏ, đây cũng là điều Thẩm tiên sinh từng nói với hắn, bất luận khó khăn bao nhiêu, cực khổ bao nhiêu, chỉ cần còn sống thì không thể từ bỏ hy vọng.
Thẩm Lãnh cất dao săn nhỏ đi, lại lao ùm xuống lòng sông. Trước khi nhảy xuống hắn còn nghĩ mình đã ăn một cái bánh màn thầu, về thể lực chắc không có vấn đề lớn.
Bơi ngược dòng lên, từ trạng thái thuyền bị thiêu cháy, Lãnh Nhi phán đoán chắc hẳn thủy phỉ ở ngay chỗ cách đây tối đa năm sáu dặm trên thượng lưu, hắn cũng không biết mình có thể kiên trì bơi qua đó được không, dù sao thì nhất định cũng phải đi.
Nếu có người biết, nhất định sẽ kinh ngạc tuột đỉnh, đứa trẻ 12 tuổi mà bơi ngược dòng năm sáu dặm?
Đây là thể chất gì chứ!
Sau khi Lãnh Nhi nhìn thấy thuyền của thủy phỉ thì lặng lẽ bơi qua, sau khi leo lên mới phát hiện Thẩm tiên sinh không có trên con thuyền này, con thuyền này chứa toàn hàng cướp được. Đám thủy phỉ kia hiển nhiên là vui vẻ muốn chết, tụ lại nghị luận gì đó với nhau.
"Nhị đương gia, con cá béo họ Thẩm kia lần này có thể đổi được không ít bạc nhỉ?"
"Đại đương gia đã để ý hắn suốt mấy năm rồi, đã phái người đến quê nhà ở thành Hoài Viễn của tên đó mấy lần, điều tra rõ ràng tường tận, là một đại hộ, sợ là muốn lấy mấy ngàn lượng bạc cũng không vấn đề."
Nhị đương gia khoát tay chặn lại: "Tay chân nhanh nhẹn một chút, đưa thuyền về."
Một tên thủy phỉ cười nói: "Yên tâm đi nhị đương gia, ông còn không biết ta làm việc nhanh cỡ nào sao?"
Nhị đương gia nói: "Biết ngươi nhanh, Tiểu Điệp cô nương trong Mãn Nguyệt Lâu đã nói với ta không chỉ một lần, ngươi là người nhanh nhất."
Mọi người phá lên cười một trận.
Thẩm Lãnh nấp trong chỗ tối mà trong lòng thoáng lạnh. Hắn vốn tưởng rằng thủy phỉ hẳn là ở cách trấn Ngư Lân rất xa mới đúng, nhưng Mãn Nguyệt Lâu chính là thanh lâu trong trấn Ngư Lân, mình cũng đã từng gặp Tiểu Điệp cô nương đó trên phố.
Chiến thuyền của thủy phỉ thực ra cũng là thuyền hàng phổ thông, nhưng đã bọc một lớp sắt mỏng, còn có thêm mũi nhọn, thuyền hàng bình thường tất nhiên không phải đối thủ. Lãnh Nhi nấp trong chiến thuyền, đi theo thủy phỉ cùng về sào huyệt của chúng, đối với một đứa trẻ 12 tuổi mà nói, kiểu trải nghiệm này sẽ đáng sợ cỡ nào?
Nhưng Lãnh Nhi lại phát hiện lúc mới đầu thì mình sợ, nhưng sau đó lại không cảm thấy sợ hãi một chút nào.
Kỳ lạ.
Không thể không nói kỹ thuật điều khiển thuyền của thủy phỉ mạnh hơn thủy quân phủ chức tạo Giang Nam mới thành lập chưa lâu rất nhiều, từ trong một con kênh nhỏ hẹp chuyển ra sông Nam Bình, sau đó chui vào bãi lau sậy.
Lãnh Nhi trốn trong đống hàng hóa lại được chất lên xe, cảm thấy đang đi về phương hướng hạ du.
Điều trong lòng hắn nghĩ không phải là mình sẽ nguy hiểm cỡ nào, mà là Thẩm tiên sinh ở đâu? Tiểu cô nương tên là Trà Nhan đó ở đâu?
Vừa nghĩ tới tiểu cô nương kia, Thẩm Lãnh lại cảm thấy rất kỳ lạ, nàng luôn rất không khách khí với mình, nói chuyện đặc biệt hung dữ, giống như vô cùng xem thường mình vậy, thế nhưng mà lần nào cũng phải nói mấy câu với mình mới được.
Đó là một tiểu cô nương xinh đẹp thái quá, nhưng mà lại cứ hung dữ coi mình là nam hài tử. Thẩm tiên sinh nói là nàng đầu thai nhầm, dáng vẻ quốc sắc thiên hương, tính tình gặp ai cũng không phục.
Giờ này khắc này, Thẩm tiên sinh và Trà Nhan đang ngồi trong một cỗ xe ngựa, chân tay đều bị trói.
"Có đáng không?" Trà Nhan đột nhiên hỏi một câu.
Thẩm tiên sinh gật gật đầu, cực kỳ nghiêm túc nói: "Đương nhiên đáng, nó đến rồi."
Trà Nhan ngẩng đầu nhìn đỉnh khoang xe ngựa nói với vẻ nhàm chán: "Đến rồi thì thế nào? Tính cách nhu nhược như vậy tương lai có thể thành đại sự gì được, nếu đổi lại là ta, sớm đã đánh tên Mạnh lão bản đó mấy trăm lần rồi."
"Cho nên ngươi xếp trên Mạnh Trường An."
Trà Nhan khẽ nhíu mày: "Chỉ xếp trên Mạnh Trường An thôi?"
"Ngươi phải biết, tương lai không có mấy người có thể xếp trên Mạnh Trường An."
"Không thấy lợi hại cỡ nào, còn Thẩm Lãnh đó thì sao, phì... sao hắn có thể mang họ Thẩm? Hắn nên mang họ..."
Thẩm tiên sinh khẽ lắc đầu: "Để nó mang họ trước đi... Lãnh Nhi à."
Nhắc tới hai chữ Lãnh Nhi này, khóe miệng Thẩm tiên sinh liền cong lên, hiển nhiên là rất vui mừng: "Nó à? Sau 20 năm nữa, trên đời không ai xếp trên nó."
"Ông chắc chắn là hắn như vậy sao?" Trà Nhan không phục nói: "Chẳng lẽ không thể là ta? Đều là đứa trẻ được người khác nhặt, dựa vào cái gì mà hắn là..." Nhìn thấy ánh mắt của Thẩm tiên sinh, nàng không tiện nói tiếp.
Đúng vậy, nàng cũng là người được nhặt về.
Sau một hồi lâu trầm mặc, Trà Nhan hỏi Thẩm tiên sinh: "Lúc đầu ông nhặt ta về, là vì ông áy náy vì đã vứt hắn sao?"
Thẩm tiên sinh nhìn vào mắt nàng nghiêm túc hỏi ngược lại: "Tại sao ngươi cứ muốn so bì với nó vậy?"
Trà Nhan thu lại ánh mắt từ trên đỉnh xe về, thiếu kiên nhẫn cởi sợi dây trên người mình ra: "Lát nữa ta lại tự trói lại là được... Ông hỏi ta tại sao ta cứ so bì với hắn? Bởi vì chúng ta giống như như vậy đó, đều bị người ta vứt đi, đều được người khác nhặt về, thậm chí cả cái tên cũng tùy tiện như vậy nữa."
Thẩm tiên sinh thở dài: "Ngươi vẫn còn để chuyện này trong lòng."
"Chẳng lẽ không đúng sao? Hắn được nhặt về vào ngày giá lạnh, cho nên gọi là Lãnh Nhi, ta được ông nhặt về dưới cây hoa trà, cho nên ông gọi ta là Trà Nhi, thật... không phải tùy ý bình thường mà."
"Không phải sau này đã sửa lại thành Trà Nhan sao?"
"Đó là bị ta nói nhiều quá chứ gì, Thẩm Trà Nhan... Thẩm tra nghiêm (1), thật thú vị gớm. Năm kia ông tìm được Lãnh Nhi thì bắt đầu buôn bán vải, nha môn các lộ thẩm tra khiến cha đau đầu, ông thuận tiện đổi lại tên của ta, chẳng lẽ tưởng ta không biết sao?"
Thẩm tiên sinh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Thấy dáng vẻ này của ông, Trà Nhan bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Thôi vậy, ta nhận là được... Nhưng mà, ông có từng nghĩ qua chưa, lỡ như hắn không phải đứa trẻ đó thì sao?"
"Làm sao có thể không phải?"
Thẩm tiên sinh nói: "Trên đời nào có chuyện trùng hợp như thế."
"Trên đời còn thiếu chuyện trùng hợp sao?"
"Cũng đúng... Nhưng ta đã xác định, ngày tháng, tuyến đường đều không sai, hơn nữa ta cũng sẽ không nhìn nhầm. Năm đó khi ta ở Tam Thanh Quán thành Vân Tiêu, việc sở trường nhất chính là xem tướng, mặc dù ta không chắc chắn diện tướng của Lãnh Nhi, nhưng những thứ khác đều không có vấn đề."
"Phải rồi phải rồi, thật lợi hại, còn không phải sau đó đã sợ đến mức ngay cả đạo bào cũng cởi ra sao."
"Xin ngươi tôn kính ta một chút, dù sao cũng là phụ thân trên danh nghĩa."
"Ồ..." Trà Nhan liếc nhìn Thẩm tiên sinh mắt một cái: "Nhưng không phải ông cũng đã nói, cho đến bây giờ, có tướng mạo của ba người là ông xem không chuẩn, một người chính là Thẩm Lãnh, nếu đã xem không chuẩn thì tại sao xác định là hắn?"
"Ta có cảm giác, có đôi khi cảm giác còn chuẩn hơn xem tướng, với lại, chứng cớ ở đó, không sai được."
"Thông thường giải thích không nổi mà lại chống chế đều sẽ lấy cảm giác ra để nói... Thôi đi, không nói chuyện này nữa, đổi chủ đề khác, ông đã nói có ba người xem không chuẩn, một người là Thẩm Lãnh, một người là đương kim bệ hạ, còn một người nữa là ai? Tại sao vẫn luôn không chịu nói với ta?"
"Sau này nói cho ngươi biết."
Thẩm tiên sinh liếc nhìn Trà Nhan một cái như có thâm ý. Ngày ngày gặp nhau nhưng mỗi lần nhìn là trong lòng vẫn sẽ chấn động một cái, tướng mạo của Tiểu Trà quá mạnh, mạnh đến mức khiến ông cảm thấy có phải những gì mình đã học trước đây đều là sai hay không. Tướng mạo này sao có thể là một nữ hài tử chứ?
Cũng chính bởi vì là nữ hài tử, nếu không thì ông cũng sẽ nghĩ Tiểu Trà mới là người mà mình muốn tìm, nhưng tuyến đường không đúng, thời gian không đúng, trước sau còn lệch ba năm.
"Ông có từng nghĩ lần này sau khi đưa Lãnh Nhi đi sẽ làm thế nào chưa?"
"Đi theo ta chung quy sẽ không kém Mạnh Trường An ở thư viện Nhạn Tháp."
"Thư viện Nhạn Tháp? Nơi đọc sách có là gì, nếu ta nói thì vẫn phải đến tứ khố võ phủ, đó mới là nơi nam nhân nên đến."
Trà Nhan khua nắm đấm nhỏ một cái, ý thức được mình có chút không giống nữ hài tử, lại già vờ ngồi ngay ngắn.
"Đừng quên, Bùi Đình Sơn chính là người đi ra từ thư viện Nhạn Tháp."
Thẩm tiên sinh nhắc nhở một câu, lúc này Trà Nhan mới nhớ đến Đông Cương đại tướng quân dẫn chín ngàn đao binh hoành trần ở ngoài thành Trường An, tám vạn dũng sĩ trong thành cũng không dám vọng động.
Bốn vị đại tướng quân của Đại Ninh, chỉ có một mình Bùi Đình Sơn không phải xuất thân từ tứ khố võ phủ, mà là xuất thân từ thư viện Nhạn Tháp nho nhã, nhưng trong bốn vị đại tướng quân, người không nói đạo lý nhất, không giống người đọc sách nhất cũng là ông ta.
"Ông đây là muốn nói với ta, tướng mạo của Mạnh Trường An và Bùi Đình Sơn giống nhau?"
"Bùi Đình Sơn? Hắn làm sao so bì được chứ."
Thẩm tiên sinh hừ một tiếng, cũng không biết câu nói "hắn làm sao so bì được" này là nói Mạnh Trường An làm sao so bì được với Bùi Đình Sơn, hay là Bùi Đình Sơn làm sao so bì được với Mạnh Trường An.
"Ngươi đang nghĩ gì?" Thẩm tiên sinh hỏi Trà Nhan.
Trà Nhan nghĩ đến điều mình vừa mới nghĩ, hai câu "làm sao so bì được" đó: "Ồ, không có gì, nhiễu khẩu lệnh."
"Lúc này ngươi lại đang nghĩ đến nhiễu khẩu lệnh?"
"Lúc nào mà không thể nghĩ đến nhiễu khẩu lệnh?"
"Sắp đến rồi." Thẩm tiên sinh nhắc nhở một câu.
Giữa hai đầu lông mày của Trà Nhan lại lộ ra một biểu cảm thiếu kiên nhẫn, dùng dây thừng trói mình lại, thế mà nàng thật sự có thể làm được.
"Một vấn đề cuối cùng." Trà Nhan hỏi Trầm tiên sinh: "Ông cố ý để lại vỏ đao ở trên thuyền à."
"Phải."
Thẩm tiên sinh bật cười: "Hi vọng nó có thể hiểu ý của ta."
Trà Nhan bĩu môi: "Trí lực đó của hắn... thôi đi, coi như ta không nói."
Nàng cúi đầu, lấy miếng vải lúc nãy nhét lại vào miệng mình với vẻ chán ghét, Thẩm tiên sinh không nhịn được hỏi: "Tại sao ngươi không nhét vải lại trước khi trói mình, mà phải khó khăn cắn lại như vậy chứ?"
Vẻ mặt của Trà Nhan hiển nhiên hơi ngẩn ra một chút, sau đó nghĩ đến hai chữ "trí lực" này, có chút tức giận.
Xe ngựa của hai người bọn họ đến nơi chậm hơn xe ngựa chở hàng mà Thẩm Lãnh ẩn thân một chút. Thẩm Lãnh khó khăn dùng con dao săn nhỏ không sắc bén cắt bao tải chui ra ngoài liền há miệng thở dốc, suýt nữa thì làm hắn nghẹt thở chết rồi.
Lúc hắn ngồi xổm phía sau đống hàng còn không nhịn được mà nghĩ, tại sao mình lại không sợ hãi chứ?
Sau đó hắn nghe thấy một tràng tiếng bước chân, ngay sau đó là tiếng cửa mở, hắn ở phía sau đống hàng thoáng nhìn ra ngoài, sau đó mắt lập tức trợn trừng.
Bốn, năm tên thủy phỉ trông có vẻ hung hãn xách trường đao trong tay, vác theo một thiếu niên cẩm y đi vào. Thẩm Lãnh thế nào cũng không ngờ được Mạnh Trường An lại bị bọn chúng bắt được, hơn nữa nhìn có vẻ như vừa mới khóc thì phải. Thì ra thiếu niên cao ngạo kia cũng sẽ bị dọa cho khóc à...
Trong thời điểm thế này, Thẩm Lãnh tự nói với mình tuyệt đối đừng cười, nếu không thì có lỗi với bầu không khí này quá.
Nhưng mà lại rất buồn cười.
(1) Thẩm Trà Nhan và thẩm tra nghiêm đọc đồng âm.