6-7 ngày liên tiếp Thẩm Lãnh đều tiến hành huấn luyện cường độ lớn đối với những tân binh này, mười một người thủ hạ này thể chất không giống nhau, sức bền không giống nhau, ngay cả Đỗ Uy Danh, Vương Khoát Hải cũng cảm thấy bản thân mình sắp đến cực hạn rồi.
Có tin tức nói qua ba ngày nữa là sẽ bắt đầu đợt rèn luyện sa trường mới, có những người căng thẳng, có những người không coi là gì.
Thẩm Lãnh vẫn theo thường lệ tăng cường huấn luyện cho thủ hạ đến nửa đêm mới để bọn họ về nghỉ ngơi, lại một thân một mình trở lại giáo trường, làm lại một lượt không sót bài tập của mình lúc ở đạo quán, lúc kết thúc thì đã qua giờ tý rồi.
Vừa định trở về thì nhìn thấy Trang Ung vẫn còn đứng đợi hắn dưới ánh đuốc, Thẩm Lãnh sải bước đi qua, đứng nghiêm hành lễ.
"Đi với ta một lúc."
Trang Ung cất bước đi trước, Thẩm Lãnh đi chậm một bước theo ở phía sau.
"Lần trước lúc nói chuyện với ngươi, ngươi nói đóng thuyền không thể đóng một cách mù quáng, sau khi về ta đã suy nghĩ rất lâu, sau đó đã viết một bản tấu chương, có thể ngươi không biết, nếu như bệ hạ phê chuẩn bản tấu chương này, hành động lớn đã được định trước của thủy sư sẽ phải lùi lại ít nhất một năm, cho nên ta cũng không có nắm chắc gì, bởi vì bệ hạ có thể không đợi lâu như vậy được."
Thẩm Lãnh: "Kết quả tướng quân đã nghĩ sai?"
"Sao ngươi biết?"
"Đoán mò."
"Ta tưởng rằng ta sẽ tin là ngươi đoán mò? Mấy ngày trước Thẩm Tiểu Tùng đã mượn của ta một ít bạc, cộng thêm 20 lượng lần trước ngươi mượn ta, ta tính thử xem nên khấu trừ quân bổng của ngươi bao lâu."
Thẩm Lãnh: "Sau này ít tiếp xúc với Thẩm tiên sinh!"
"Hả?"
"Vốn dĩ là một tướng quân tốt biết bao, sau mấy lần tiếp xúc với Thẩm tiên sinh đã trở nên không..."
"Không biết xấu hổ?" Trang Ung dừng bước chân.
Thẩm Lãnh vội vàng dừng lại: "Được rồi, không phải ta đoán mò... Tướng quân biết chỗ bản thân ông nghĩ sai làm ở đâu không? Chính là quá mức phán đoán ý tứ của bệ hạ, mà không dám khẳng định phương hướng phán đoán của bản thân, có đúng không..."
Thẩm Lãnh liếc nhìn sắc mặt của Trang Ung, đèn đuốc không sáng lắm, nhìn không rõ.
Hắn dứt khoát nói thẳng cho xong: "Tướng quân cảm thấy bệ hạ nóng vội, mà tướng quân đi theo bệ hạ nhiều năm như vậy, tướng quân cảm thấy bệ hạ nóng vội, vậy khẳng định bệ hạ thật sự nóng vội, cho nên tướng quân liền nóng vội hơn."
"Đừng nói vòng vo tam quốc, nói trọng điểm."
"Bệ hạ quả thực nóng vội, nhưng tướng quân nghĩ xem, bệ hạ đây là đầu tư một lần, mặc dù bệ hạ tài đại khí thô, điều đầu tiên nghĩ đến cũng không phải là trực tiếp đi kiếm bao nhiêu tiền, một thương nhân đúng chuẩn thì điều nghĩ đến trước tiên nhất khi đầu tư là không lỗ, sau đó mới nghĩ kiếm được bao nhiêu..."
Trang Ung đã hiểu, thầm nghĩ đạo lý rõ ràng như vậy mà sao mình lại không nghĩ đến?
Thật ra cũng không phải ông không nghĩ đến, mà là ông căn bản chưa từng suy nghĩ đến phương hướng này. Ông biết bệ hạ hùng tâm tráng chí muốn thu thập mấy nước lâu la tiểu tốt ở hải cương phía nam, trọng trách này trên vai ông, ông e sợ mình làm không đủ tốt sẽ phụ lòng trông đợi.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, bệ hạ là ai? Chủ của Đại Ninh, chủ của Đại Ninh trên cơ bản là tương đương với chủ của thiên hạ rồi... Nếu như thủy sư Đại Ninh mà không cẩn thận đánh thua ở hải vực nam cương? Mặt mũi của bệ hạ để ở đâu?
Thẩm Lãnh nói: "Tại sao bệ hạ quan tâm đến thái độ của những quan văn đó như vậy? Một khi thủy sư ở bên đó đánh thua, những quan văn kia lập tức sẽ nổ tung, đầu tư vào thủy sư lớn như vậy, mấy năm nay quốc khố phát tiền phát lương, có thể nói thủy sư cần gì là bệ hạ cho cái đó, nếu như thật sự có sự cố gì, chỉ sợ bản thân bệ hạ cũng không có mặt mũi nhắc đến chuyện của thủy sư."
"Cho nên bệ hạ yêu cầu cấp bách, là cấp bách trên cơ sở không có một sơ xuất."
Sau khi nói xong những lời này, Thẩm Lãnh tiếp tục nói với vẻ nghiêm túc: "Ta cảm thấy những lời này đáng giá 20 lượng bạc."
Trang Ung: "Ha ha..."
Thẩm Lãnh: "10 lượng?"
Trang Ung: "Lúc nãy ngươi đã lấy một ví dụ."
"Ví dụ gì?"
"Ngươi nói bệ hạ là một thương nhân."
Thẩm Lãnh liền ôm mặt: "Đã nói ông không thể tiếp xúc nhiều với Thẩm tiên sinh mà... Không đúng, không đúng không đúng, là ta đã đánh giá thấp tướng quân, dù sao tướng quân cũng ở quan trường nhiều năm như vậy."
Trang Ung: "Ngươi nói thêm một câu thử xem?"
Thẩm Lãnh nhún nhún vai: "Tướng quân là người nho nhã trung chính, tốt hơn Thẩm tiên sinh không biết bao nhiêu lần."
Trang Ung cười cười: "Lần trước ngươi nói bất kể thế nào cũng phải nghĩ cách kéo mấy chiếc chiến thuyền của Cầu Lập quốc về tháo dỡ ra nghiên cứu tỉ mỉ, bệ hạ phê chuẩn rồi, sau khi qua mấy ngày rèn luyện, ta định sắp xếp người đi nam cương, ngươi có muốn đi không?"
"Không muốn." Thẩm Lãnh trả lời như chém đinh chặt sắt: "Có thể sẽ chết."
Trang Ung hơi ngẩn ra: "Ngươi cho rằng ta đang thương lượng với ngươi sao?"
Thẩm Lãnh thở dài, thầm nghĩ tướng quân đây chẳng phải là cho Mộc Tiêu Phong cơ hội tiêu diệt ta sao? Nhưng lời này không thể nói ra, bởi vì đương nhiên Trang Ung sẽ nghĩ đến những chuyện này, nhưng phía sau nguy hiểm chính là cơ ngộ, Thẩm Lãnh muốn nhanh chóng thể hiện tài năng trong thủy sư, vậy thì xuôi nam chính lựa chọn tốt nhất, còn so phân lượng hơn nhiều so với ở lại thủy sư đi truy sát thủy phỉ.
Cơ ngộ và hung hiểm song hành, đây là điều Thẩm tiên sinh đã dạy Thẩm Lãnh từ rất sớm.
"Ta đi." Thẩm Lãnh gật đầu: "Nhưng mà chuyện 20 lượng bạc kia có thể thương lượng lại một chút không?"
Trang Ung hơi lảo đảo bước chân, cảm thấy mình bị đau tim.
"Hai ngày nữa dẫn đội mười người của ngươi ra ngoài làm nhiệm vụ, làm ra chút thành tích, chứng minh ngươi có năng lực xuôi nam, chuyện đi công tác này nhìn có vẻ hung hiểm nhưng có bao nhiêu người mong muốn cầu tiền trong hung hiểm đó ngươi biết không."
"Ồ, ta biết, ta dẫn đội xuôi nam?"
"Ngươi chẳng qua chỉ là một đội chính mà thôi."
"Ồ... Nhưng nếu tướng quân đã đơn độc tìm ta bàn chuyện này, khẳng định đã có chút sắp xếp khác?"
"Phải, quả thực ngươi rất thông minh, Thẩm Tiểu Tùng không có nhìn nhầm người. Ta đơn độc tìm ngươi là vì rời khỏi thủy sư đi làm việc, nhất là đến nơi xa xôi như hải vực nam cương, cộng thêm Nam Việt mặc dù bị diệt quốc nhưng vẫn còn đối kháng lẻ tẻ, chẳng ai biết được sẽ xảy ra chuyện bất trắc gì. Trong triều đình có người hy vọng thủy sư tốt, cũng có người hy vọng thủy sư xảy ra sai lầm gì đó để loại bỏ đề đốc thủy sư ta đây, lần này ngươi đi là phải đảm bảo không thể có bất trắc."
Hàm ý chính là, ta còn là đề đốc thủy sư, ngươi sẽ không thiếu chỗ lợi.
"Ta hiểu rồi." Thẩm Lãnh cười nói: "Đây chính là quyền lâm ky chuyên đoạn (1) trong truyền thuyết à? Để ta tương cơ hành sự, lúc quan trọng nếu người dẫn đội xuôi nam lần này xảy ra vấn đề gì, ta sẽ tiếp quản."
Đương nhiên Trang Ung sẽ không trực tiếp gật đầu nói chính là ý này, Thẩm Lãnh hiểu là đủ rồi.
Trong triều đình có nhiều người không ưa người ở vị trí đề đốc thủy sư này, bệ hạ đối với thủy sư có cầu tất ứng, số ngạch phát khoản của quốc khố lớn đến mức có thể khiến người ta run tay, ai ngồi ở vị trí đề đốc thủy sư này người đó đều sẽ vui đến không nỗi cười không ngậm được miệng. Tất nhiên đây là suy nghĩ của những người đó.
Trong quân đội Trang Ung có rất nhiều người có tín nhiệm, tùy tùng bản thân ông mang theo lúc đầu còn tốt hơn cả Thẩm Lãnh, nhưng ông không thể dùng, bởi vì những người này đều quen mặt, người khác đều đề phòng.
Thẩm Lãnh chỉ là một tiểu tử ít tuổi, là một người đơn thuần chưa dínhc chàm vừa mới gia nhập quân đội, cộng thêm mối quan hệ của Trang Ung và Thẩm Tiểu Tùng, ông mới chọn Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh hỏi: "Tướng quân, ta có thể xin thêm một quyền lực không?"
"Cái gì?"
"Lúc nãy là quyền lâm ky chuyên đoạn, ta muốn xin quyền lợi lâm nguy khả bào (2)."
"Cút..."
Trang Ung lườm Thẩm Lãnh một cái, phất tay áo bỏ đi.
Thẩm Lãnh nhún nhún vai, đi sang một bên đứng dựa vào cột gỗ ngửa đầu nhìn trăng sáng trên trời. Nghĩ đến việc đi nam cương không xa vạn dặm, đi về cũng phải gần nửa năm rồi ấy chứ, cũng chưa xuất phát nữa, nhớ Trà gia...
Sáng sớm ngày hôm sau lúc mặt trời còn chưa lên Thẩm Lãnh đã dậy, sau khi chạy mấy vòng theo thói quen, rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề xong liền chạy đến bên phía nhà bếp chờ. Hắn cười khi nhìn thấy từ chỗ xa số người đưa rau từ hai người biến thành ba người, cũng coi như có thể khiến Trần Nhiễm yên tâm rồi.
Lúc Thẩm Lãnh chuyển rau củ, Thẩm tiên sinh đưa cho hắn thanh đao chế tạo từ hắc thiết, sau đó bảo Thẩm Lãnh trở về một chuyến, đổi thanh hắc tuyến đao bình thường kia ra ngoài. Hai thanh đao nhìn bề ngoài gần như không có khác biệt, sẽ không ai phát hiện ra được gì.
Thanh đao này vừa vào tay, ánh mắt Thẩm Lãnh liền sáng lên, phân lượng thật nặng, nhưng cái này mới coi như là món đồ xứng với hắn.
"Cái này là Trần đại bá ngươi tặng cho ngươi, nhớ, đây là đại ân."
Thẩm tiên sinh nói xong, Trần đại bá vội vàng xua tay: "Không phải đâu, không phải đâu, Lãnh Tử mới là có đại ân với hai cha con chúng ta."
Thẩm Lãnh đeo đao xong mới trịnh trọng vái một cái, Trần đại bá vội vàng đỡ hắn: "Giữa chúng ta không cần như vậy, lúc ở trấn Ngư Lân con và Nhiễm Nhi đã là bằng hữu tốt nhất, ta cũng chưa bao giờ xem con là người ngoài, giống như con trai ta vậy."
Thẩm Lãnh ra sức gật đầu: "Đại bá cứ yên tâm, chỉ cần con còn ở thủy sư thì sẽ không để Trần Nhiễm có chuyện gì."
Trần đại bá mong muốn, không phải chính là lời hứa này sao?
"Lãnh Tử ngốc."
"Ây!"
"Lãnh Tử ngốc."
"Ây!"
Trà gia gọi hết tiếng này đến tiếng khác, Thẩm Lãnh đáp lại hết tiếng này đến tiếng khác. Thẩm tiên sinh lắc đầu thở dài, thầm nghĩ tính cách của Trà gia thẳng thắn quá, đổi lại là nữ hài tử khác thì sẽ không coi ai ra gì như vậy sao?
Nhưng đây chính là Trà gia, thích và ghét đều sẽ không nhập nhằng.
Thẩm tiên sinh nhìn mà rất vui, cảm thấy mình cũng trẻ hẳn ra.
"Cái đó, có thể sắp tới ta sẽ ra ngoài đi xa một chuyến."
Nghe được câu nói này, Trà gia không có không vui giống như lần trước, mắt cũng phát sáng: "Lúc nào đi?"
Thẩm Lãnh nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Trà gia, trong lòng cũng không nhẫn tâm: "Lần này không thể đưa nàng đi được, là theo quân xuống phía nam, đoán chừng phải khoảng chừng nửa năm, cũng không tính là quá dài..."
Trà gia vẻ mặt thoáng cứng đờ: "Là Trang tướng quân an bài huynh đi?"
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Chỉ có lập nhiều công mới có thể nhanh tấn thăng."
Đương nhiên Trà gia hiểu ý của Thẩm Lãnh, nhưng muốn leo lên đến chính tứ phẩm võ chức có dễ dàng như vậy? Trong quân tuyệt đại đa số người cả đời cũng sẽ không có cơ ngộ này, đối với người xuất thân hàn môn mà nói, đây lại càng là chuyện không thể.
"Được." Trà gia gật gật đầu: "Nửa năm, bắt đầu tính từ ngày mai, về muộn một ngày là ta sẽ tìm một người sinh con, nếu như qua một năm rưỡi mà huynh còn không về, có thể mừng sinh nhật con ta."
Thẩm Lãnh lập tức trợn tròn mắt: "Đừng đùa có được không."
Trà gia cười ha ha: "Ta đã từng nói đùa chưa?"
Thẩm Lãnh: "Vì không để nàng cùng người khác sinh con..."
Trà gia: "Huynh nhất định phải về sớm một chút."
Thẩm Lãnh: "Không phải, đột nhiên ta có một suy nghĩ to gan..."
Thẩm tiên sinh: "Khụ khụ, không được!"
Trần đại bá: "Chuyện này thật ra cũng không có gì cả, ta và mẹ Nhiễm Nhi ngày trước chính là lúc còn chưa thành thân..."
Thẩm tiên sinh: "Ông cũng câm miệng!"
Trần đại bá: "Ồ..."
Thẩm Lãnh cười lớn ha ha, đột nhiên hắn phát hiện từ sau chuyến đi đến thành Trường An Trà gia trở nên càng thành thục hơn, nàng biết Thẩm Lãnh đang phấn đấu vì cái gì, nàng là mục tiêu phấn đấu của Thẩm Lãnh, chứ không phải trở ngại.
Thẩm tiên sinh kéo Thẩm Lãnh sang một bên, hạ thấp giọng nói: "Ngươi phải cẩn thận một chút, Mộc Tiêu Phong không tìm được cơ hội hạ thủ ở trong quân, một khi ngươi xuống phía nam là hắn sẽ không lãng phí thời cơ đại hảo này đâu. Có chuyện vốn dĩ không muốn nói với ngươi vì sợ ngươi lo lắng, nhưng bây giờ nhất định phải nhắc nhở ngươi, đạo quán đã bị người ta đốt, chính vào đêm hôm chúng ta dọn ra ngoài, đây là may mắn của ta và Trà Nhi..."
Ánh mắt Thẩm Lãnh lạnh đi: "Tiếp như thế này cũng không phải cách, hắn không tìm cơ hội giải quyết, ta cũng sẽ tìm cơ hội giải quyết."
(1) Lâm ky chuyên đoạn: căn cứ tình hình mà tự quyết định biện pháp giải quyết thích hợp.
(2) Lâm nguy khả bào: gặp nguy hiểm có thể chạy.