Chương 20

Sống Trong Xác Sói

Thu Hiền Trần 08-08-2023 14:16:14

Không biết là do ông Tài dàn xếp được vụ việc của Diên và Vân hay không nhưng trong thời gian như hưởng án treo ấy thì hai chị em họ vẫn được đến trường học tập và chuyện sử dụng ma tuý thoát loạn đó dường như không ai nói tới. Diên hàng ngày đi học bằng chiếc xe của Vân, ngược lại thì Vân tập chạy con xe 50 CC của Diên để tới lớp. Vì học trên Vân một lớp nên Diên không gặp khó khăn khi mình học lại kiến thức một lần nữa . Còn Vân thì đến khổ sở năm cuối cấp khi mà có những bài học mình chưa học đến. Dù đã rất cố gắng nhưng vẫn không thể theo kịp các anh chị lớp 12 này. Những lúc thầy cô có hỏi tới là Vân cứ ngẩn người , búng miệng không ra một câu ! Và cũng từ đó cô có biệt danh là " Người âm phủ". Vân nản chẳng muốn làm gì , nói gì mà có nói thì có ai tin cô đâu chứ. Gấp lại trang sách, Vân hít thở mạnh. Nay cuối tuần, cô muốn về thăm mẹ, dù là trong thân xác của người khác nhưng chỉ cần thấy ba mẹ là cô cũng thấy vui rồi ! Sống bên cạnh bà Mai, Vân mới biết ba cô ít khi tới đây. Có chăng tới là đưa tiền cho bà ấy, hỏi qua thằng Dũng và cô vài câu rồi lại đi liền. Biết là ba bận bịu công việc nhưng ba khác với khi ở bên mẹ - khi ấy ba luôn vui vẻ cười đùa. . Vân mỉm cười với suy nghĩa đó, cô mong sao cho mau hết ba tháng giam lỏng này để có thể tự do đi lại. Trong cô vụt thoáng muốn có cảm giác đùa giỡn cười thoải mái với những thằng hề như khi thổi trái bóng mà Diên đã mang tới ." Đúng rồi ! Không lẽ trái bóng đó lại gây cho mình cảm giác đó sao?" Vân vụt đứng dậy, mở cửa bước ra phòng khách . Bà Mai đi vắng, thằng Dũng ngồi chơi điện tử, nhìn thấy cô nó giật giọng : - Chị hai tính đi đâu ? Đi ra công an bắt đó. Mà ba đã căn dặn rồi , hai cãi lời là em méc ba. - Chị có đi đâu mà út nói vậy? Bộ đi lại trong nhà không được sao? Thằng Dũng nghe nói, nó ngạc nhiên : - Trời. Mọi bữa toàn kêu em mày tao. Nay có khi trời mưa! Vân nhìn nó cười, cô đáp : - Trước chị hay nói vậy hả? À. . chắc có lẽ xuống âm phủ về nên chị khác. ! Hay ho gì mà xưng mày tao chứ? Đột nhiên lúc này, bên ngoài hẻm chợt có tiếng ồn ào. Cả Vân và thằng Dũng đều đi ra phía cổng ngó nhìn. Một hồi, Dũng quay vô nhà vừa đi vừa nói. - Ra là nhà ông Toản có đám cúng. Còn lại mình Vân đứng coi, cách đó vài gian , nhà ông Toản đang lắp khung dù. Chắc đám giỗ lớn nên ghế kê dãy dài tới gần lối đi đi kế bên chỗ cô đứng. Có người bước tới, Vân nhận ra là bà Xồm - người mà giật tóc cô lần trước gặp. Thấy Vân, bà ta trợn mắt nhưng rồi dịu lại, quay lại phía sau mà ngoắc tay : - Mấy đứa lại buộc dây dù giúp chị. Mang thêm đinh đóng cho chắc nha. Một lúc, có mấy người chạy lại, họ giăng nhà dù nên tụm lại chắc đào để đóng cột lấy chỗ buộc dây. Chỗ ấy gần ngay sát chỗ Vân đang đứng . Lát sau, bọn họ tản đi nhưng không quên đưa mắt nhìn cô rồi quay qua to nhỏ với nhau gì ấy. . Cùng lúc, bà Mai đi về thấy con gái vội hẩy giọng : - Sao đứng đây thế hả con? - Dạ. . con. . - Thôi đi vô phụ má nấu đồ ăn! Nhà ông Toản có đám chứ có gì mà coi. Vân đỡ lấy giỏ đồ ăn mà bà Mai vừa mua về, đi vô bếp xếp đồ để nấu. Cô còn chỉ biết làm theo như vậy mà thôi. Giá như lúc này được ở bên mẹ thì tốt biết mấy ! Bỗng nhiên có tieng cửa cổng mở cùng với giọng của dì Bảy cất lên : - Có nhà không Mai ơi? - Chị Bảy vô nhà đi! - Không lo thay đồ qua nhà ông Toản mà còn ở đó? Bà Mai từ trong phòng đi ra, vội đáp : - Ủa chị Bảy đi ăn ở bển sao? - Dì Bảy ngạc nhiên : - Ơ thế ông Toản không mời hả? Nghe nói sau khi hai đứa con gái ổng với thằng Đức chết nên hai nhà đó đi coi thầy. Nghe nói đất khu này xưa kia có mồ mả gì đấy nên bữa nay mời thầy về làm phép và mời cả xóm tới luôn mà. Chị mới gặp ông trưởng cụm dân cư. - Chuyện đó em không nghe nói. . - Bữa giỡ cứ nghĩ ổng làm đám giỗ. Nãy mấy người ở ngoải nói chị mới hay. Thôi chị đi nghen. Dì Bảy nói rồi vội bước đi. Bà Mai cũng đi theo ra ngoài cổng mà lầm bầm : - Cả xóm nó mời mà bỏ nhà mình? Không mời càng còn tiền. Bộ tao sang ăn không của mày đấy? Vân dõi theo mà lắc đầu , có vậy thôi mà bà Mai cũng bực bội được. - Đọc những đoạn tin nhắn trong máy điện thoại. Diên không vội nhắn tin hay gọi lại cho người tên Hoàng kia. Theo như những gì Diên suy đoán thì nhà dì Hải có công ty may. Trong lần qua nước ngoài ngoài gặp khách hàng lại vào đúng lúc chị em Diên xảy ra chuyện nên Hoàng không về được mặc dù rất lo lắng. Nghe chừng tên Hoàng này quan tâm tới đứa em gái chết tiệt của cô nhiều lắm. Diên thấy tò mò về anh ta nên quyết định im lặng tìm hiểu người này ." Nếu thật sự anh ta quan tâm thì nhất định sẽ tới gặp cô thôi. Chắc gia đình anh ta giàu có! Đúng là ông trời đang giúp mình đây mà " ! Nghĩ thế Diên mỉm cười ! Nhưng sao nụ cười này nhạt quá! Bỗng dưng cô lại thèm cái cảm giác thổi bóng te te của Đức ! Có thằng hề đùa giỡn! Phải chi cô tới quán đó bây giờ thì tốt biết mấy! Chắc chắn ở đó sẽ có thứ cô cần! - Vân ơi! Mẹ nhờ chút việc! Bất chợt tiếng của bà Phụng vang lên khiến cho Diên giật mình đáp : - Dạ. . con ra liền! Diện vội đi ra mở cửa, cô ấp úng: - Có. . có chuyện gì vậy . . mẹ? - Nay dì Hải và thằng Hoàng ghé thăm , mẹ chạy ra chợ mua ít đồ về nấu bữa trưa. Lát mà mẹ chưa về kịp mà dì tới thì con tiếp đãi khách giùm mẹ nha! - Dạ. . Bà Phụng nói rồi đi xuống lầu. Diên tựa người vô cánh cửa mà cười thành tiếng : " mới nhắc tới đã tới rồi " !