Người có văn hóa, có bản lĩnh, so sánh cùng mấy đứa nhóc nhà khác đúng là thật khác biệt!
Cô chỉ dựa vào bán trứng luộc nước trà, cũng có thể sống rất tốt.
Hiện tại cô muốn thuê Chu Đại Phát, chẳng lẽ là giúp đỡ bán trứng luộc nước trà?
"Thuê tôi làm cái gì?" ánh mắt Chu Đại Phát mang theo chờ mong.
"Nuôi gà."
Mọi người lần nữa nhất thời kinh ngạc.
Lúc đã rời khỏi nhà Chu Đại Phát rồi, Dương Lâm cùng Từ Tú Uyển vẫn còn đang bối rối.
Ban nãy nhiều người, sau khi Trình Nguyên Hoa nói muốn nuôi gà liền kêu Chu Đại Phát suy nghĩ cho kỹ, nếu nguyện ý thì tới nhà họ Dương nói chuyện hợp tác.
Sự tình có biến chuyển, bọn họ rất nhanh đã rời đi.
Dương Lâm không hiểu lắm, đợi cho đi xa rồi ông cụ mới hỏi: "Nguyên Hoa, cháu thật sự thuê ông ta nuôi gà à? Có phải là bởi vì thương cảm cho chú Đại Phát không? Vậy thì tại sao lại là nuôi gà?"
Trình Nguyên Hoa cười giải thích: "Kỳ thật cháu đã sớm có ý tưởng này, việc bán trứng luộc nước trà sẽ không làm lâu nữa, về sau cháu muốn mở quán ăn. Ở địa phương nhỏ như này, mặc dù không có được bao nhiêu khách, nhưng nếu quán ăn mỹ thực của chúng ta làm xa hoa một chút, nguyên liệu nấu ăn cũng tốt một chút như vậy sẽ thu hút nhiều người hơn. Nhưng hiện tại thịt gà cùng trứng bên ngoài không đáng tin, cho nên về sau chúng ta cứ dứt khoát tự mình nuôi gà đi."
Rõ ràng, bọn họ quá bận, nên cần phải thuê lao động giá rẻ và đáng tin cậy.
Không mở quán ăn thì thôi, nhưng nếu thực sự đã mở thì cô phải làm cho thật tốt.
Trước đó Trình Nguyên Hoa vẫn luôn không có mở miệng là bởi vì muốn nhìn thử tính cách Chu Đại Phát cùng người nhà ông ta như thế nào, cả nhà ông ta ở tại nơi này, cũng không đi đâu được, nếu làm người cũng tốt, thì người này có thể thuê.
Vừa nãy cô một mực quan sát, danh tiếng vợ chồng Chu Đại Phát không tồi, tuy rằng thường xuyên ở bên ngoài làm công, nhưng trong nhà vẫn được thu dọn rất sạch sẽ, hơn nữa giáo dục con cái cũng không tồi.
Chân Chu Đại Phát bị thương nhưng ông ta vẫn muốn tiếp tục làm việc kiếm tiền.
Là người chăm chỉ nhân phẩm tốt, có thể thuê.
Cô còn có ý tưởng khác, nhưng chưa quá vội, về sau mở quán ăn xong lại nói tiếp.
Cứ đi từ từ từng chút đi.
Nghe cô giải thích xong, hai ông bà tuy rằng lo lắng nhưng cũng nghe theo ý của cô, tùy ý cô lăn lộn đi.
Bọn họ cảm thấy được cháu gái mình chính là người lợi hại nhất thiên hạ, tự nhiên cũng có suy nghĩ lớn, cho nên bọn họ sẽ không cản trở.
Chỉ là ông cụ cảm thấy hai người già bọn họ vẫn nên cẩn thận tiết kiệm thêm tiền, lỡ như sau này cháu gái nhỏ gặp khó khăn gì vẫn còn có thể lấy ra cho cô dùng.
Ở trong nhà mình Chu Đại Phát gần như không có chút do dự nào, buổi tối tám giờ cơm nước xong lập tức đi tới nhà họ Dương.
Trình Nguyên Hoa cười nói: "Cháu sẽ trả tất cả chi phí nuôi gà, nhưng cháu muốn thuê sườn núi nhỏ đằng sau nhà chú, về sau chú Đại Phát sẽ chăm sóc gà ở nơi đấy. Còn về tiền công, thì ba tháng đầu sẽ là bốn ngàn, ba tháng kế tiếp tiền công sẽ cố định là một ngàn tệ cùng với trích phần trăm."
Trích phần trăm tuy nghe phức tạp hơn, nhưng vẫn khá dễ hiểu, mỗi con gà được bao nhiêu, một chục trứng lại là bao nhiêu, chỉ cần đếm số lượng liền có thể tính vô cùng rõ ràng.
Trình Nguyên Hoa tính toán sổ sách, nếu đến lúc đó doanh số bán hàng tốt, thì thu nhập hàng tháng của ông ta sẽ được hơn bốn ngàn.