"Không ngờ trên đường chúng ta làm nhiệm vụ lại có thể gặp phải bọn buôn người!"
Ánh mắt Nghiêm Vệ Đông nhìn chằm chằm thím Ngưu và Trần Mặt Rỗ, giọng nói tràn đầy phẫn nộ.
Nói xong, Nghiêm Vệ Đông định đi về phía hai tên buôn người kia, bắt giữ hai tên buôn người mất hết nhân tính kia, giải cứu hai đứa trẻ bị trói chặt kia nhưng Nghiêm Vệ Đông còn chưa kịp bước ra khỏi sau gốc cây thì đã bị Lục Tranh ngăn lại.
"Đừng động đậy, bây giờ còn chưa phải lúc." Lục Tranh trầm giọng, vô cùng bình tĩnh nói.
"Hả? Có phải cậu phát hiện ra điều gì không?"
Mặc dù không biết là vì sao nhưng Nghiêm Vệ Đông vô cùng tin tưởng Lục Tranh.
Ai bảo Lục Tranh từ nhỏ đã là con nhà người ta, không chỉ đánh nhau rất giỏi mà ngay cả đầu óc cũng là người thông minh nhất trong đại viện bọn họ chứ?
"Hai người bọn họ chắc là đang đợi người, nếu như tôi đoán không lầm, chắc là còn có những kẻ buôn người khác muốn đến tụ họp với bọn họ."
Quả nhiên đúng như Lục Tranh nói, anh vừa nói xong không bao lâu thì đã thấy lục tục có thêm mấy tên buôn người phong trần mệt mỏi khác đến.
Mà những tên buôn người này ít nhiều đều mang theo một hai, hai ba đứa trẻ và phụ nữ bị bọn chúng bắt cóc.
"Thật không ngờ lại có nhiều người như vậy!"
Nghiêm Vệ Đông kinh ngạc nhìn đám buôn người với số lượng không hề ít này, nhất là khi nhìn thấy những đứa trẻ và phụ nữ bị bắt cóc kia, trong lòng càng thêm phẫn nộ.
"Cậu đi liên lạc với cảnh sát địa phương đi, tôi ở đây canh chừng bọn họ, nhỡ như bọn họ muốn đi, tôi sẽ để lại ký hiệu cho cậu."
Lục Tranh bình tĩnh nói với bạn thân Nghiêm Vệ Đông của mình.
"Chỉ là một đám ô hợp, hai người chúng ta có thể đối phó được bọn họ, không cần thiết phải đi tìm cảnh sát giúp đỡ..."
Nghe Lục Tranh nói vậy, Nghiêm Vệ Đông vô thức phản bác, dù sao hai người bọn họ cũng không phải người bình thường mà là quân nhân, hơn nữa còn là lớn lên trong đại viện quân khu từ nhỏ, từ nhỏ đã luyện tập võ thuật, thể lực thuộc hàng top.
Cho nên Nghiêm Vệ Đông thật sự không hề coi đám buôn người với đủ loại vóc dáng này ra gì.
"Vậy cậu có thể đảm bảo tất cả con tin đều an toàn không?"
Câu nói này vừa thốt ra, Nghiêm Vệ Đông cứng họng.
"Được, vậy tôi đi nhanh về nhanh, cậu cẩn thận một chút."
Vì vậy, Nghiêm Vệ Đông không gây ra bất kỳ sự chú ý nào, lặng lẽ rời khỏi nơi này, đi tìm cảnh sát.
Lục Tranh bị bỏ lại thì tập trung tinh thần cao độ, quan sát nhất cử nhất động của đám buôn người kia. ...
"Chị ơi, em sợ..."
Cậu bé nhìn những đứa trẻ và phụ nữ bị trói giống như bọn họ ngày càng nhiều, nỗi sợ hãi trong lòng cậu bé cũng ngày càng lớn.
Cảm nhận được cơ thể nhỏ bé không ngừng run rẩy của cậu bé đang dựa vào mình, Tiểu Hải Tảo nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu bé.
"Đừng sợ, chắc chắn sẽ có người đến cứu chúng ta." Tiểu Hải Tảo nhỏ giọng an ủi bên tai cậu bé.
Mặc dù vẫn không có ai đột nhiên xuất hiện để cứu bọn họ, nhưng Tiểu Hải Tảo biết được từ thực vật rằng hai người kia có một người đã rời đi, một người khác vẫn ở lại xung quanh canh chừng bọn buôn người, cô mơ hồ đoán được đối phương chắc là đi tìm cứu viện.
Dù sao, cô cũng không ngờ rằng sau đó lại có thêm nhiều kẻ buôn người như vậy.
"Thật sự sẽ..." Có người đến cứu chúng ta sao?
Cậu bé còn chưa nói hết câu đã bị một giọng nói tục tĩu cắt ngang.