Cô trợn tròn mắt, không hiểu tại sao đám người xấu này đột nhiên lại bắt đầu tàn sát lẫn nhau, nhưng cô lương thiện nên vẫn vô thức giơ tay lên che mắt cậu bé vẫn luôn bám chặt lấy cô.
Ngay khi Tiểu Hải Tảo mờ mịt không biết phải làm gì khi xảy ra tình huống này, đột nhiên một bóng dáng màu xanh quân đội xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Người đàn ông dáng người cao ráo, vai rộng eo hẹp, cánh tay rắn chắc, đôi chân thon dài, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo không chỉ khiến anh trông khí chất phi phàm mà còn tràn đầy cảm giác an toàn.
Nhìn theo dáng người cao lớn, thẳng tắp như tùng bách lên trên, Tiểu Hải Tảo nhìn thấy dưới ánh mặt trời vàng óng, một khuôn mặt lạnh lùng, tuấn tú, trầm ổn mà nội liễm xuất hiện.
Mái tóc ngắn cũn kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng và hoàn mỹ của anh, đôi mắt đen của anh lạnh lùng như băng, toàn thân toát lên một khí thế mạnh mẽ - người sống chớ lại gần, áp bức đến mức khiến người ta không thở nổi.
Do ngược sáng, Tiểu Hải Tảo cảm thấy hơi chóng mặt nên nhắm mắt lại. Đợi đến khi cô mở mắt ra lần nữa, thấy người đàn ông ngược sáng với toàn thân như đang tỏa sáng, anh giống như thiên thần giáng trần kia, ra tay đã giải quyết không ít kẻ buôn người.
Oa! Thật lợi hại!
Tiểu Hải Tảo chưa từng thấy qua cảnh tượng này bao giờ, đôi mắt sáng long lanh như có ánh sao, nhìn chằm chằm người đàn ông mặc quân phục kia.
Tiểu Hải Tảo đang xem "phim võ thuật" trong truyền thuyết say sưa thì điều khiến cô không ngờ tới chính là cô lại vô duyên vô cớ biến thành... con tin.
"Không được nhúc nhích! Nếu không tôi sẽ giết cô ta!"
Giả Lão Tam thấy người đàn ông mặc quân phục không hiểu sao lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn rất lợi hại, nhiều người như vậy mà không ai là đối thủ của anh.
Mắt thấy bọn họ sắp bị người đàn ông này bắt gọn, để trốn thoát, ông ta chỉ có thể thừa dịp người đàn ông không chú ý, bắt cóc người phụ nữ mà ông ta đã để ý.
Mà khi Giả Lão Tam kéo Tiểu Hải Tảo lên, dùng dao găm kề vào cổ cô, Lục Tranh mới phát hiện thì ra cô gái bị bọn buôn người trói lại lại xinh đẹp đến vậy.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết đến không tưởng kia, Lục Tranh có chút ngẩn người.
Từ khi sinh ra, anh đã ở trong khu nhà tập thể quân đội, sau khi lớn lên lại vào quân đội, tất cả những cô gái mà anh gặp bên cạnh đều là những người có vẻ ngoài xinh đẹp, tràn đầy sức sống, đây là lần đầu tiên anh thấy có người có thể nhỏ nhắn, yếu đuối, mỏng manh như chỉ cần chạm nhẹ tan vỡ như búp bê sứ thế này.
Nhìn thấy một cô yếu ớt như vậy bị bắt cóc, Lục Tranh vô thức nhíu mày.
Đôi mắt đen của anh sâu không thấy đáy, anh lạnh lùng nhìn Giả Lão Tam như nhìn người chết, khiến Giả Lão Tam run rẩy trong lòng, con dao găm trong tay cũng không cầm chắc, suýt chút nữa đã rơi xuống.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, đầu ngón tay trắng nõn, thon dài như măng của Tiểu Hải Tảo khẽ cong lên, chỉ thấy một cây đại thụ cách đó không xa đột nhiên gãy đổ về phía Giả Lão Tam.
Giả Lão Tam vô thức đẩy Tiểu Hải Tảo đang bị ông ta bắt giữ ra để chạy trốn, nhưng ông ta còn chưa kịp tránh khỏi cành cây lớn bị gãy thì hai chân của ông ta lại bị đám cỏ dại mọc um tùm dưới chân vướng vào, làm ông ta ngã nhào.
Sau đó Giả Lão Tam đáng thương cứ như vậy xui xẻo ngã xuống, bị cành cây gãy kia đập cho bất tỉnh nhân sự.
Còn về phần Tiểu Hải Tảo vốn bị ông ta dùng dao găm uy hiếp?
"Cẩn thận." Lục Tranh nhanh như chớp ôm eo Tiểu Hải Tảo sắp ngã xuống, đỡ cô dậy.