Chương 29: Chiến Đấu Trong Bóng Tối 2
"Lãnh Dạ!" Mười Một kêu lên.
Lãnh Dạ trầm mặc hồi lâu rồi nói: "Chuyện gì?"
"Ngươi có bị thương ở chỗ nào không?"
Lãnh Dạ thoáng nghĩ một lát, đáp lời: "Ngực phải. Còn ngươi?"
"Ở mông."
Lãnh Dạ cười khổ nói: "Chúng ta phải liều mạng như vậy sao chứ?"
"Cạch, cạch!" Mười Một vừa tháo băng đạn vừa đáp: "Là ngươi đến tìm ta mà thôi."
Lãnh Dạ than nhẹ một tiếng: "Mười Một, ta thực có chút hối hận."
Mười Một ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?"
"Nếu lỡ ngươi chết đi, ta sẽ mất đi rất nhiều vui thú."
Mười Một hai tay nắm chặt cán súng, hỏi ngược lại: "Tại sao không phải là ngươi chết chứ?"
"Bởi vì ta có dự cảm, ta không chết được."
"Dự cảm cũng không thể cứu tính mệnh của ngươi được, thực lực mới là trọng yếu nhất."
Sau khi hai người họ trầm lặng một lát, Lãnh Dạ nói tiếp: "Mười Một!"
"Lại chuyện gì?"
"Ta thực cũng có chút thích ngươi."
"Phanh!", cùng lúc đó tiếng của một viên đạn gào thét bắn tới. Mười Một nhanh chóng nấp vào phía sau một đám tạp vật, viên đạn kia bay xoẹt qua bên mình hắn.
Mười Một nói: "Ta không thích nam nhân." Dứt lời liền chuyển thân ra ngoài chỗ nấp, khẩu T2 trong tay lập tức bắn ra một chuỗi đạn về phía trước.
Lãnh Dạ sau khi né một viên đạn xong, nói tiếp: "Ta không phải nói là ta thích nam nhân. Bất quá trong ngôn ngữ Trung Quốc của bọn ta, từ 'thích' có rất nhiều ý nghĩa."
Mười Một thay đổi chỗ nấp rồi tiếp lời: "Ta biết, ngôn ngữ Trung Quốc rất phức tạp."
"Không phải là phức tạp mà là bác đại tinh thâm."
"Cũng như nhau cả thôi."
"Khác nhau nhiều lắm, nếu có cơ hội ta sẽ dạy cho ngươi ngôn ngữ Trung Quốc." Vừa nói chuyện, Lãnh Dạ cũng vừa nhanh chóng di chuyển chỗ nấp.
Mười Một vẫn không ngừng di động, nói: "Nếu ngươi có thể sống sót được hãy nói tiếp."
Đột nhiên chân của hắn đá phải một vật gì cứng cứng, Mười Một ngồi xuống sờ soạng một hồi, rồi vừa vui mừng vừa sợ hãi khi phát hiện một khẩu AK-47. Mười Một liền đeo nó lên cổ, trong tay vẫn cầm khẩu T2 không ngừng di chuyển tiếp.
Thanh âm của Lãnh Dạ lại từ phía khác truyền tới: "Còn tùy, có khi ngươi chết một ngàn năm rồi ta vẫn còn sống nhăn ra đó."
Mười Một ngẩn người ra, rồi chửi: "Đồ khốn kiếp."
Lãnh Dạ đáp lại: "Ngươi mới là đồ khốn kiếp."
"Người Trung quốc các ngươi chẳng phải có một câu nói, bị gọi là đồ khốn kiếp thì ngàn năm sẽ vẫn là kẻ khốn hiếp hay sao? Nếu ngươi thực sự sống thêm được một ngàn năm sau khi ta chết, thì ngươi không phải vẫn là đồ khốn kiếp hay sao chứ, ha ha?"
"..." Lãnh Dạ không trả lời hắn ngay, trầm mặc một lúc rồi "ha ha" cười to. Có lẽ vì cơ thịt động vào vết thương nên mặt hắn có vẻ quái dị, nửa đau đớn nửa cười cợt, nói: "Ta nghĩ, ngươi đừng làm bảo tiêu nữa thì hẵng nói những lời ấy."
Mười Một nấp sau một đống tạp vật nói: "Đó không phải là sở trường của ta."
Lãnh Dạ cười khổ nói: "Mười Một, ta phát hiện ta càng ngày các thấy thích ngươi, ta thực có điểm không muốn giết ngươi."
Mười Một thản nhiên đáp: "Mặc dù tổ chức của ta không cấm thành viên nam có quan hệ với nam nhân, nhưng ta không thích những lời ngươi nói, cái cảm giác đó thật ngứa ngáy ghê tởm."
"Thật là!" Lãnh Dạ mắng to: "Trong đầu ngươi luôn có những ý nghĩ đen tối vậy sao?"
"Là ngươi luôn mồm nhắc đó thôi."
Lãnh Dạ bất đắc dĩ nói: "Ta nói thích, nó là biểu hiện sự ngưỡng mộ giữa đối thủ với nhau."
Mười Một trầm mặc một lát rồi hỏi: "Lãnh Dạ, nhiệm vụ thực sự của ngươi là cái gì?"
"Mặc dù ta rất muốn kể cho ngươi nghe, nhưng ta không thể nói được."
"Ai đứng đằng sau hậu thuẫn ngươi?"
Lãnh Dạ cười khổ đáp: "Đừng hỏi làm gì, dù biết rõ nhưng ta cũng không nói đâu."
"Ngươi chắc chắn không phải là một lính đánh thuê thích hành động đơn độc, sao hôm nay lại không cùng một tổ hợp nào tác chiến?"
"Bọn họ đều tùy thuộc vào người thuê, không liên quan đến ta. Với lại nhiệm vụ của ta có nhiều điểm bất đồng với bọn họ, ta chỉ phụ trách giết người thôi."
"Vậy bọn chúng làm gì?"
Lãnh Dạ cười khổ đáp lại: "Không thể nói được."
"Kẻ nổ súng tại phi trường mấy ngày gần đây có phải chính là ngươi không?"
Lãnh Dạ trả lời dứt khoát: "Đúng vậy!"
Mười Một hỏi đến đây thì không nói gì nữa, cũng bởi vì hắn biết nếu hỏi tiếp nữa thì Lãnh Dạ cũng sẽ không kể cho hắn nghe bất cứ điều gì.
Lúc này tiếng của Lãnh Dạ lại vang lên: "Ngươi đã hỏi nhiều như vậy, giờ đến ta hỏi ngươi được chứ?"
"Được!"
"Ngươi vẫn tiếp tục ở lại Ma Quỷ?"
"Phải"
"Ngươi..." Lãnh Dạ còn chưa thốt xong lời, đột nhiên một viên đạn bắn xuyên thẳng về hướng của hắn.
Lãnh Dạ thầm chửi một tiếng, ẩn nấp xong lại nói tiếp: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Mười bẩy." Mười Một vừa nói vừa tháo băng đạn của khẩu T2 kiểm tra, phát hiện bên trong không còn một viên nào nữa, cất nó đi rồi cầm khẩu AK vào trong tay.
"Ngươi làm việc tại Ma Quỷ được bao lâu rồi?"
"Không biết", ngừng một chú Mười Một lại nói tiếp: "Ta nhớ mang máng là khi ta gia nhập là lúc ta khoảng bẩy tuổi hay sao đó."
Lãnh Dạ hỏi: "Còn trước kia thì sao?"
"Ta không còn nhớ nữa!"
Lãnh Dạ đang định nói chuyện tiếp thì chợt cảm giác được một sự khác thường ở vùng phụ cận, vội bắn một tràng về hướng đó rồi lập tức di chuyển. Vừa lúc hắn rời khỏi thì một tràng đạn bắn thẳng về chỗ đó. Thế nhưng tiếng đạn cho biết đó từ khẩu AK nhả ra, Lãnh Diện một lần nữa di chuyển chỗ ẩn núp cười khổ nói: "Ngươi vận khí thật tốt, lại kiếm được khẩu AK duy nhất ở đây."
"Ngươi cũng không tồi lắm, có được súng giảm thanh lại còn có thêm cả kính nhìn đêm."
"Ngươi không hoài nghi rằng ta đang lừa đảo ngươi đó chứ?"
"Nếu muốn thắng ta bằng cách chơi bẩn, thì ngươi chắc sẽ không dẫn ta đến đây."
Lãnh Dạ than nhẹ một tiếng: "Thực là tri kỷ a."
Lúc này lại có một tràng đạn bắn về phía hắn, phải vất vả lắm Lãnh Dạ mới né tránh được, nói: "Xem ra một kẻ bắn tỉa đấu với một kẻ thành thạo về đột kích thực là một sai lầm."
"Ta không phải là quân đột kích." Thanh âm của Mười Một lại vang lên.
Lãnh Dạ không tức giận đáp lời: "Ngươi còn đáng sợ hơn cả biệt động đột kích."
"Khả năng cận chiến của ngươi cũng không tồi."
Lãnh Dạ đắc ý nói: "Đây là thảnh quả của nhiều năm khổ luyện. Nếu một kẻ hành nghề bắn tỉa ám sát mà không biết bảo vệ tánh mạng của mình thì thực rất có hại." Hắn dừng một chút lại nói tiếp: "Mười Một, ngươi cuối cùng thuộc về chiến hệ nào? Đã không phải là chuyên viên bắn tỉa, biệt động đột kích, chẳng lẽ là đặc nhiệm giỏi về phòng thủ."
Mười Một đáp: "Ta tất cả đều tùy vào từng trường hợp mà hành động."
"Tùy trường hợp ư?", Lãnh Dạ mắng: "Đừng nói cho ta biết, ngươi là nhân tài toàn diện mọi mặt đó nhé!"
"Cũng không khác biệt lắm!"
Lãnh Dạ bĩu môi, ngoài miệng không nói thêm cái gì, nhưng tâm trạng thập phần khẩn trương kinh hãi. Một chiến sĩ tập luyện thành thục được một môn đã cực kỳ khó khăn, tốn bao mồ hôi sương máu mới đạt được mức độ giỏi nhất định. Đã thế, đa phần thể lực đều có hạn, muốn đồng thời học tất cả các môn thì rất khó thành tựu, chứ đừng nói là cao siêu thành công hết thảy. Thế nhưng nếu những điều mà Mười Một nói là sự thực thì Lãnh Dạ hắn quả khó có thể tưởng tượng được. Lãnh Dạ hắn tập luyện bao nhiêu năm trời mới được thành tựu như ngày nay, có thể công thủ vững vàng như vậy, nhưng giao thủ với Mười Một xong, hắn mới phát hiện tên Mười Một này quả là một quái vật có cách công thủ thật tinh xảo, điêu luyện.
Thiết tưởng một kẻ như mình cùng một tên quái vật như hắn giao chiến mà phải chật vật lắm mới ngang bằng, Lãnh Dạ không khỏi cảm thán.
Đúng lúc này đột nhiên có tiếng kim loại va chạm truyền tới, Lãnh Dạ vừa quay đầu ngó kiểm tra, thì "Phanh!" một tiếng, trước mắt thấp thoáng một mảnh bạch quang. Bạch quang đó khiến con mắt hắn đau đớn, Lãnh Dạ vội nhắm mắt lại, nhưng nhanh chóng cảm thấy có gì đó không ổn. Cơ hồ theo bản năng, hắn cấp tốc di chuyển về phía sau, đồng thời khẩu súng ngắn đã nằm trong tay.
Lúc Mười Một dâng khẩu AK dí vào đầu hắn thì đã chậm mất nửa nhịp, họng súng của đối phương đã đồng thời nhắm vào yết hầu của hắn rồi.
Hai người họ không cử động, lẳng lặng dò xét trạng thái của đối thủ.
Lãnh Dạ do có kính nhìn ban đêm bảo vệ nên con mắt nhanh chóng phục hồi. Mặc dù Mười Một di chuyển rất nhanh và nhẹ nhàng trong bóng đêm, nhưng hắn cũng theo bản năng được trui rèn mà phản ứng kịp thời, có thể nói kỹ năng của hai người họ cũng không khác biệt nhau lắm.
Lãnh Dạ cười khổ nói: "Lần này có thể tính là ngang hàng hay không?"
Mười Một nhàn nhạt đáp lời: "Cũng có thể!"
Lúc này tiếng xe cảnh sát từ bên ngoài vọng vào.
Lãnh Dạ sửng sốt một chút, đột nhiên cười to: "Thật là thích thú, đám cảnh sát đến thật đúng lúc a."
Mười Một điềm đạm nói: "Hình như nam nhân Trung Quốc các ngươi có vẻ bất bình thường."
Lãnh Dạ lắc đầu cười khổ nói: "Thôi được, không tiếp tục nữa. Nhờ ngươi chiếu cố cho tiểu nha đầu kia. Mươi Một, hẹn gặp lại sau." Lãnh Dạ nói xong cũng không cần xem phản ứng của Mười Một, thu khẩu súng ngắn về.
Mười Một cũng đồng thời thu lại khẩu AK, hỏi: "Không muốn tiếp tục nữa ư?"
Lãnh Dạ cười nói: "Như thế này tiếp tục nữa sao được! Hắc hắc, có khi ngày mai báo chí lại đăng tin, hai nam nhân chỉ vì một nữ nhân mà bắn nhau, khiến nữ nhân đó phải gọi cảnh sát thì thật là hài hước." Nói xong Lãnh Dạ ha ha cười to, hoàn toàn không còn bộ dáng liều mạng như trước.
Mười Một vẫn nhạt nhẽo đáp: "Nàng không phải là đàn bà của ta."
Lãnh Dạ bất đắc dĩ nói: "Ngươi thực một điểm hài hước cũng không có hay sao?"
"Cái hài hước vớ vẩn đó cũng không thể cứu tính mệnh của ngươi được!"
Lãnh Dạ chỉ biết lắc đầu nói: "Thôi quên đi, không tranh cãi với ngươi nữa. Nhiệm vụ của ta còn chưa chấm dứt. Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, hãy bảo trọng." Lãnh Dạ nói xong nhanh chóng chạy về phía cửa sau nhà kho, lấy tay đẩy mạnh cửa rồi không thèm quay đầu lại thoát ra ngoài.
Lúc này cửa chính của nhà kho đột nhiên được mở ra, một đoàn cảnh sát tay lăm lăm cầm súng tiếng đến, các họng súng đều nhắm thẳng vào Mười Một. Một người quát: "Bỏ vũ khí xuống!"
Mười Một vất khẩu AK lên trên mặt đất, một cảnh sát tay cầm còng số tám cẩn thận bước tới. Lúc này Katy cũng đã tiến vào trong kho, lúc thấy Mười Một và Lãnh Dạ bắn nhau ở trong kho, nàng ta liền báo cảnh sát. Những tiếng súng trong kho càng làm cho nàng lo lắng, kinh sợ.
"Mười Một!" Khi nhìn thấy Mười Một, nàng ta kêu to, rồi không thèm để ý đến xung quanh, chạy tới ôm chặt lấy thân hình của Mười Một, nước mắt tuôn ra như mưa.