Đầu tháng bảy, vào một buổi trưa nắng đẹp và ấm áp, bộ phận trưng thu nhà ở của Cục Xây dựng đã gọi điện thoại cho Giang Cần, đồng ý với điều kiện bồi thường mà hắn đưa ra, cũng mời hắn lập tức đến ký hợp đồng, làm gương cho các chủ nhà khác.
Vì sao?
Bởi vì lòng tham của con thật sự quá lớn, thậm chí đã bắt đầu đoàn kết, người sau kêu giá cao hơn người trước.
Sau ba ngày tổ giải tỏa mặt bằng cố gắng nhưng không đàm phán được một nhà nào, bởi vì tất cả mọi người đều cảm thấy kéo dài càng lâu thì có thể kiếm được càng nhiều, ai ký trước thì chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi lớn.
So sánh như vậy, Giang Cần đưa ra một cái giá ngược lại có vẻ rất thực tế.
Bộ phận trưng thu họp xem xét một chút, cảm thấy nếu các chủ nhà đoàn kết kêu giá, vậy không bằng trực tiếp đánh tan bọn họ từ bên trong, nói đơn giản có nghĩa là chỉ cần có người ký hợp đồng thì nhất định sẽ có người nhịn không được mà theo sau.
Vì thế, Giang Cần trở thành bước đột phá để khuyến khích mọi người sớm ký hợp đồng.
Sau khi ký hợp đồng, Giang Cần nhận được tổng cộng bốn trăm bảy mươi chín vạn (4 790 000) tiền bồi thường, hơn nữa còn nhận được bốn căn phòng, hai căn vịnh khu Ngự Thủy nằm trong khu đô thị mới, hai căn ở Cảnh Uyển đối diện với hồ Phu Tử.
Nhìn từ góc độ năm 2008. hai tiểu khu này thật sự không có vị trí tốt lắm, bởi vì khu đô thị mới vừa xây xong, cơ sở vật chất còn chưa hoàn thiện, nói đơn giản chính là hoang vu.
Nhưng 10 năm trước, đối diện vịnh Ngự Thủy đã xây dựng một trạm tàu cao tốc, mà trường Tân Nhất Trung thì chuyển đến phía Nam hồ Phu Tử, chính quyền thành phố cũng di dời về phía Bắc, giá nhà thật sự mỗi ngày mỗi khác.
Nhưng Giang Cần không dám nói cho ba mẹ chuyện bán nhà chuyển đi nơi khác, bởi vì hắn không giải thích được.
Dù sao hiện giờ ba mẹ không lo ăn uống, lại không bệnh, không tai nạn, chuyện này chờ sau này nói cũng không sao cả, vậy tạm thời giấu trước.
13 tháng 7, để thu hút hộ gia đình ký hợp đồng giải tỏa và chuyển đi nơi khác, không đến ba ngày làm việc họ đã gửi tiền bồi thường cho Giang Cần.
15 tháng 7, Giang Cần thuận lợi điền xong nguyện vọng, đăng ký chuyên ngành tài chính của Đại học Lâm Xuyên.
16 tháng 7, Giang Cần đi ngân hàng chuyển hai trăm bảy mươi ba vạn (2 730 000) ra ngoài, trả hết số tiền nợ còn lại cho Phùng Nam Thư, lại vì để cảm ơn, dẫn cô đi suối nước nóng ở trấn nhỏ nằm ở phía đông ngoại ô chơi một ngày.
Suối nước nóng được xây dựng chắc chắn nằm lẻ loi trên đỉnh núi, đối diện với dãy núi cao chót vót, phóng tầm mắt nhìn, đẹp không sao tả xiết.
Phùng Nam Thư mặc áo tắm ngâm mình trong suối nước nóng hầm hập, khuôn mặt xinh đẹp bị hơi nước hun đỏ bừng, một tay vui vẻ vọc nước, một tay cầm bánh hoa quế, ánh mắt không ngừng nhìn về phía dãy núi đối diện, vui vẻ không chịu nổi.
Áo tắm trên người cô là Giang Cần mua giúp cô, không phải loại bikini gợi cảm, mà là một bộ hai mảnh màu trắng, phía trên là dây đeo, phía dưới là váy.
Lúc Giang Cần mua cảm thấy áo tắm này đã rất bảo thủ, nhưng vẫn đánh giá thấp sức hấp dẫn dáng người Phùng Nam Thư.
Hai chân thon dài trắng như tuyết, eo thon nhỏ tinh tế một tay có thể ôm hết, bụng dưới trắng nõn nhẵn nhụi còn có đường cơ bụng rõ ràng.
Thiếu nữ ngốc nghếch đương nhiên không có đề phòng Giang Cần, dùng tư thế cực kỳ thoải mái làm lộ đường cong dáng người hoàn mỹ, lại không biết cảm giác thanh thuần và gợi cảm này kết hợp lại có bao nhiêu mê người, lại càng không biết người đối diện không dời được mắt.
- Vừa có một con chim lớn vừa bay qua.
- Vừa lớn vừa trắng.
Phùng Nam chậm rãi quay đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia mơ màng:
- Con chim vừa bay qua là màu đen mà.
Giang Cần dùng khăn lau mồ hôi trên mặt:
- Cô biết không, nhìn vật không thể chỉ nhìn bề ngoài của nó, đôi khi cũng phải từ bề ngoài nhìn thấy bên trong trắng noãn.
- ?
Phùng Nam Thư cúi đầu nhìn thoáng qua ngực hắn:
- Có phải anh đang nhìn ngực tôi không?
Giang Cần bị nói trúng cũng không luống cuống:
- Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi con mẹ nó là một chính nhân quân tử nhìn không chớp mắt!
- Vậy anh có thể đừng xoa chân của tôi nữa được không, nó bị anh xoa đến đau mất rồi.
- Đó là tại vì diện tích của suối nước nóng này quá nhỏ, tôi sợ động tác của cô quá lớn, sẽ đá trúng tôi.
Giang Cần miệng đầy lý do chính nhân quân tử, nhưng vẫn mặt không biến sắc buông tha bàn chân nhỏ trắng nõn của Phùng Nam Thư, làm bộ như không có việc gì và nhìn về phía cảnh đẹp trên núi ở phía xa.