Chương 8: Cô gái xinh đẹp rất biết nói dối (2)

Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Cái Gì Nữa A?

Thác Na Nhi Liễu 01-01-2024 19:43:10

Giang Cần quay đầu liếc y một cái: - Tao và cô ấy thì có thể có chuyện gì? - Mày thích cô ấy ba năm rồi, chẳng lẽ cứ kết thúc như vậy? Cô ấy nói lên đại học sẽ suy nghĩ! - Quách Tử Hàng truy hỏi không ngớt, y thật sự không hiểu, rõ ràng qua kỳ nghỉ hè sẽ là đại học, lúc này buông tha là thua thiệt biết bao nhiêu a. - Cô ấy nói đại học là đại học? Lão tử còn không muốn đợi đâu, gái xinh đẹp nếu đáng tin, vậy con heo cũng biết trèo cây. Giang Cần mặt không chút thay đổi nói, trong lời nói đều là trào phúng đối với tình yêu. Yêu đương trễ nãi kiếm tiền, làm liếm cẩu chậm trễ nhân sinh, giáo huấn máu chảy đầm đìa của kiếp trước đủ để chứng minh quan điểm này, nữ nhân chỉ sẽ ảnh hưởng tốc độ kiếm tiền, trừ cái đó ra cái gì cũng không đúng. Hắn trải qua tuổi dậy thì với đau khổ của thầm mến, lại cảm thụ qua kinh khủng 30 vạn sính lễ, không phải nói không có hứng thú với nữ nhân, chỉ là cảm thấy nhân sinh lần nữa hẳn là phải phân rõ chủ thứ. - Nhưng mà... đây đều là suy đoán của mày mà, nói không chừng Sở Ti Kỳ thật ra sự tính toán vừa lên đại học liền hẹn hò với mày, hiện tại mày buông tha không cảm thấy thiệt thòi sao? - Lão Quách, đàn ông một khi có loại ý nghĩ này, vậy cơ bản liền tương đương với họa địa vi lao (mua dây buộc mình), mặc kệ là yêu đương hay là công việc đều là như vậy, chưa nằm trong tay ngươi, cho dù là người khác nói toạc ra cũng không nên tin. Ánh mắt Giang Cần thâm thúy hơn một chút, bỗng nhiên nhớ tới lời hứa năm đó khi mới nhậm chức. Cái gì hạng mục chia hoa hồng, cổ phần công ty, du lịch nước ngoài, trợ cấp sinh hoạt, hoàn toàn giống với Sở Ti Kỳ nói cố gắng một chút em sẽ hẹn hò với anh, đều thuộc về truyền thuyết mỗi người đều biết, nhưng ai nấy đều chưa từng thấy qua. Ôm hy vọng với truyền thuyết, vậy còn không bằng tin tưởng hết lòng đâu. Nghĩ đến đây, Giang Cần liền không nhịn được mà nhớ tới Siêu nhân Tiga, cái gì anh hùng vũ trụ, con mẹ nó chính là một lão Lại (Defaulted executee). Năm đó mượn ánh sáng của mình, lúc đánh Gatanothor thì chuồn được, kết quả tiền đồ sau này là một mảnh hắc ám, người này cũng không đề cập lại chuyện ánh sáng của bản thân. Làm cái gì cũng không liếm cẩu, làm cái gì cũng không làm xã súc, cố gắng kiếm tiền, đây mới là chính đạo của cuộc sống. Cùng lúc đó, Quách Tử Hàng bỗng nhiên vò đầu, trong miệng phát ra âm thanh tê tê. Giang Cần nhìn thấy cảm thấy kỳ quái, nhịn không được mà đánh giá y vài lần. - Có chuyện gì với mày vậy? Ra ngoài không gội đầu? - Không, tao cảm giác sau khi nghe xong lời của mày, đầu tao sẽ mọc thêm não mới. - ????? Bốn giờ chiều, Giang Cần và Quách Tử Hàng từ trong tiệm cơm đi ra, đã là trạng thái cơm nước no nê. Bất quá Quách Tử Hàng vẫn nhớ mãi không quên quán bar, muốn cầu Giang Cần dẫn hắn đi thể nghiệm một phen, nhưng không đợi bọn họ đi được vài bước, hai thân ảnh quen thuộc liền xuất hiện trước mắt bọn họ. Một người là đại biểu môn toán trong lớp Vương Tuệ Như, một người chính là hoa khôi lớp Sở Ti Kỳ. Hai cô gái đang bước ra khỏi đường dành riêng cho người đi bộ với tay trong tay, một người cầm xiên xúc xích và một người cầm kẹo hồ lô. Mùa hè thời tiết nóng bức để cho các nàng đổ mồ hôi đầm đìa, ngay cả tóc mái trước trán cũng bị ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bị nóng đỏ vô cùng, hơn nữa hô hấp dồn dập, dẫn đến ngực vừa phát dục mới nhô đang không ngừng phập phồng. Dáng người Vương Tuệ Như rất thanh tú, có loại cảm giác tiểu gia bích ngọc (con gái cưng), cười rộ lên còn có hai cái lúm đồng tiền, nàng mặc một cái quần yếm, thanh xuân hoạt bát, chỉ nhìn cũng coi như là một mỹ nữ, nhưng đi cùng một chỗ với Sở Ti Kỳ thì không có ưu thế gì. Hôm nay Sở Ti Kỳ mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, làn váy rủ xuống vị trí đầu gối, ánh mắt linh động mà sáng chói, ngũ quan tinh xảo, môi đỏ mọng no đủ, màu da trắng hơn tuyết, phản chiếu khiến cho Vương Tuệ Như bên cạnh phảng phất làm nền. Bốn người vừa thấy mặt nhau, người phản ứng đầu tiên chính là Vương Tuệ Như ánh mắt vẫn luôn hướng về phía trước, cô lập tức giơ tay lên chào hỏi. - Giang Cần, Quách Tử Hàng, sao các cậu lại ở đây? Nghe được có người đang gọi mình, Giang Cần theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt không cẩn thận liền chạm vào ánh nhìn của Sở Ti Kỳ ở trong dòng người rộn ràng nhốn nháo. Tiếp theo hắn liền thu liễm mỉm cười, hơi lãnh đạm quay đầu đi. Có lẽ là bởi vì mang theo trí nhớ kiếp trước, lúc Giang Cần xử lý quan hệ xã giao luôn mang theo cảm giác như ở góc nhìn thứ ba, cho nên thật ra hắn không có hảo cảm gì với Sở Ti Kỳ. Nhưng linh hồn gần bốn mươi tuổi mang đến cho hắn đủ sự thành thục và ổn trọng, không đến mức khiến cho hắn quay đầu bước đi, nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức độ này.