Vùng đất chết là một kiểu thế giới tận thế.
Động thực vật đã bắt đầu biến dị, sẽ được gọi là hung thú.
Mà con người cũng sẽ bị biến dị, chỉ là không có đột biến nhiều như động thực vật.
Con người bị biến dị chia làm ba loại: Giác Tỉnh Giả, Dị Biến Giả, Cường Hóa Giả.
Giác Tỉnh Giả: Trong vạn người mới xuất hiện một người, có nhiều năng lực.
Dị Biến Giả: Trong ngàn người mới xuất hiện một người, từ thiên phú được thức tỉnh, quyết định độ mạnh yếu.
Cường Hóa Giả: Mượn ngoại lực cường hóa bản thân, cũng là sức mạnh chủ yếu của hệ thống.
Tin tức đơn giản trên, là Mục Lương biết được từ trong miệng Mễ Nặc.
- Hở? Mục Lương, anh là Giác Tỉnh Giả à?
Ánh mắt của Mễ Nặc thẫn thờ, trong lúc nhất thời, chưa kịp tiêu hóa tin tức kinh người này.
- Đúng, tôi vừa mới thức tỉnh năng lực, chính là thuần dưỡng động vật.
Mục Lương chỉ vào phía dưới.
Chuyện anh có thể thuần dưỡng động vật, sớm muộn cũng sẽ bị lộ ra, cho nên quyết định ngụy trang thành Giác Tỉnh Giả.
- Mục Lương, anh thật sự quá... lợi hại.
Mễ Nặc lấy lại tinh thần, một bên nắm lấy cánh tay của Mục Lương, hưng phấn nói cà lăm, không biết phải biểu lộ cảm xúc như thế nào!
Trước đây, cô từng nghe chị hai nói, doanh địa của các cô không có Giác Tỉnh Giả, chỉ có vài người là Cường Hóa Giả, Dị Biến Giả.
- Nói nhỏ một chút, đừng để bên ngoài nghe được.
Mục Lương khẽ cười, nhắc nhở.
- Đúng, đúng... Không thể để bại lộ thân phận của anh.
Mễ Nặc khả ái che cái miệng lại, liên tục gật đầu.
Cô như lại rơi vào một vấn đề phiền não mới, Mục Lương là Giác Tỉnh Giả, còn có thể ở lại trong doanh trại nho nhỏ này sao?
Mục Lương nhìn cô gái chợt im lặng không biết vì sao, cũng không làm phiền cô.
Anh hỏi hệ thống trong đầu, không phải nói có thể kế thừa một loại năng lực của động vật được thuần dưỡng à?
- Ting! Có kế thừa thiên phú của Rùa Đá: Địa Chấn hay không?
- Kế thừa.
- Ting! Địa Chấn đang trong quá trình kế thừa... Đã kiểm tra xong... Hoàn tất kế thừa.
Mục Lương nghe tiếng máy móc trong đầu, ngay sau đó từ nơi sâu nhất trong đầu, có một dòng nước ấm chảy vào, toàn thân như nhẹ bớt, rất thoải mái.
- Hệ thống, cho tôi xem thuộc tính nhân vật.
- Thuần Dưỡng Sư: Mục Lương.
Thể lực: 6.
Tốc độ: 4. 3.
Sức mạnh: 5.
Tinh thần: 8. 7.
Tuổi thọ: 24 tuổi / 100 năm.
Điểm Thuần dưỡng: 0. (mỗi ngày biến đổi, mới có thể tích lũy)
- Điểm tiến hóa: 0.
Năng lực: Địa Chấn (Cấp 1)
(Cấp độ thể chất: 1)...
Thuần dưỡng thú: Rùa Đá. (cấp 1)
Thiên phú: Địa Chấn. (cấp 1)...
Mục Lương nhìn xong bảng kỹ năng, sau đó thân thể đứng dại ra.
Bốn thuộc tính thân thể đều được tăng cường, ngay cả tuổi thọ cũng được 100 tuổi.
Nếu để cho Rùa Đá tiến hóa lên, tuổi thọ của anh có phải sẽ được tăng lên nghìn năm? Thậm chí vạn năm hay không?
Ngẫm lại cũng không phải không thể, điểm thuần dưỡng mỗi ngày đều đổi mới, để có thể thuần dưỡng động vật mới.
Chỉ cần kế thừa thiên phú mới, tuổi thọ của Mục Lương, ngay cả bốn thuộc tính đều sẽ tăng mạnh.
- Địa Chấn là năng lực như thế nào đây?
Mục Lương không có thấy giới thiệu ở trên mặt màn hình, quyết định bản thân tự thử một chút.
Khi anh dùng ý nghĩ phát động Địa Chấn, thì thấy vài mét mặt đất phía ngoài nứt ra, nham thạch dài bằng bàn tay bắt đầu tràn ra.
Rùa Đá hơi nghiêng đầu, con mắt màu xanh lục ngơ ngác, nhìn nham thạch trước mặt.
- Uy lực cũng được, dùng để đánh lén lòng bàn chân của đối thủ bất cứ lúc nào, ngược lại, có thể khiến người khác mất đi năng lực hành động (bị choáng).
- Nếu như đẩy ngã người trên mặt đất, sau đó dùng 'Địa Chấn', tuyệt đối có thể một kích trí mạng, giết được kẻ địch.
Mục Lương được rèn luyện trong môi trường quân sự, nên sẽ tìm phương pháp dùng năng lực đến mức tốt nhất.
Anh đang quan sát bảng kỹ năng của bản thân, biết phát động năng lực sẽ phải tiêu hao thể lực và tinh thần lực.
- Tổng cộng có thể dùng cỡ sáu lần, sẽ tiêu hao hết thể lực.
- Như vậy chỉ được sử dụng ba lần, còn phải giữ lại chút thể lực, ứng đối tình huống bất ngờ.
Mục Lương lập tức phán đoán rõ ràng.
Hiện tại, anh đang suy nghĩ một chuyện khác, như thế nào mới có thể thu được vật phẩm chứa đựng năng lượng, đây có liên quan đến sức mạnh của Rùa Đá.
Trước tiên, đã có mục tiêu, cho Rùa Đá tiến hóa thành Huyền Vũ cấp bậc Thánh Thú!
- Mục Lương, anh là Giác Tỉnh Giả, vậy sao ngày đó lại bị té xỉu?
Mễ Nặc bất ngờ ngẩng đầu hỏi.
- Tôi bị một con hung thú có độc cắn.
Mục Lương đã sớm nghĩ ra cái cớ.
Anh không thể nào để lộ mình là người xuyên không, bất kể là ai đều sẽ không nói ra.
- Vậy anh khôi phục thân thể xong sẽ rời đi à?
Trong lòng Mễ Nặc có cảm giác như sắp chia ly.
Suy tư một hồi, cô cũng hiểu.
Mục Lương là Giác Tỉnh Giả, không phải vấn đề ở lại hay không, từ lúc tỉnh dậy, cô đã biết đáp án.
- Ừm, tôi sẽ đi.
Mục Lương nhẹ nhàng đáp.
Cũng sẽ có một ngày, anh phải rời khỏi doanh trại, bất cứ lúc nào.
Đi ra ngoài, Mục Lương mới có thể thuần dưỡng động vật mới, mới tìm được vật phẩm chứa đựng năng lượng.
Mễ Nặc cắn môi dưới, giọng điệu hung hăng hỏi
- Khi nào thì đi?
- Hai ngày nữa!
Mục Lương quyết định lại ở lại thêm hai ngày.
Thân thể anh vì được cường hóa, hiện tại đã hoàn toàn khôi phục, thậm chí còn mạnh hơn trước đây.
Nguyên nhân ở lại thêm hai ngày, vì muốn tìm kiếm thử trong doanh địa này có thể tìm được vật phẩm chứa đựng năng lượng hay không?
- Nhanh như vậy? Không thể ở thêm vài ngày à?
Vẻ mặt của Mễ Nặc như sắp khóc, lại cố nén không khóc, khẩn cầu nhìn Mục Lương.
- Cậu đã quên, ba ngày sau phải nộp thuế hả.
Mục Lương giơ tay lên lau vết than đen trên gò má cô.
Cô cải trang thành con trai nên bôi một ít tro than lên mặt.
Rồi dùng mảnh vải nhỏ quấn lại, mặc vào bộ quần áo to màu xám nhạt, chi chít lỗ vá.
- Tôi sẽ bắt được nhiều kỳ nhông hơn, anh phải tin tôi.
Bàn tay nhỏ của Mễ Nặc nắm chặt tay Mục Lương, vội vàng bảo đảm nói.
- Vậy tôi hỏi cậu một vấn đề.
Mục Lương dịu dàng hỏi:
- Hai ngày sau, cậu đồng ý rời khỏi đây với tôi không?
- Tôi đồng...
Mễ Nặc nói được phân nửa chợt ngừng lại.
Cô nhớ tới lúc chị hai rời đi, lúc gần đi đã nói với cô: Nhất định phải chờ chị trở lại tìm em.
- Không cần trả lời tôi bây giờ, hai ngày nưa cô nói cho tôi nghe đáp án cũng được.
Mục Lương nhẹ giọng trấn an.
Chỉ mới biết nhau năm ngày, bảo cô rời khỏi nơi gắn bó lâu dài, đi với anh, đi ra ngoài lưu lạc với anh? Cũng hơi có chút cưỡng ép.
- Ừm.
Mễ Nặc nhẹ nhàng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ phân vân, trong lòng rối bờ.
Rời đi với Mục Lương?
Hay ở lại chờ chị hai?
Nếu bỏ lỡ, sau này hai người có thể sẽ không thể gặp nhau nữa.
Nếu bỏ lỡ, cô sẽ mãi mãi không được gặp lại chị hai.
Thật là một vấn đề khó!