Buổi tối.
Ba người ăn xong bữa cơm, thu dọn, chuẩn bị ngày mai tiến đến bộ lạc Nguyệt Đàm gì đó!
- Răng rắc răng rắc -
Mục Lương dùng mã tấu, chậm rãi điêu khắc hoa văn mặt ngoài một chiếc hộp, dự định làm một chiếc hộp xinh đẹp, dùng để đựng lá trà Tinh Huy.
Một món hàng tốt, phải được đóng gói tinh mỹ, người khác mới coi trọng và trân quý.
- Ngày mai sẽ đến bộ lạc Nguyệt Đàm à?
Hai tay của Mễ Nặc nằm mặt bàn, mơ ước nói:
- Cũng không biết chị tôi có ở bộ lạc Nguyệt Đàm hay không?
Tay của Mục Lương điêu khắc hơi dừng một chút, lơ đãng nhắc nhở:
- Nói không chừng chị cô cũng không có ở bộ lạc Nguyệt Đàm đâu!
- Chắc vậy!
Gương mặt hi vọng của Mễ Nặc hiện lên một tia thất vọng.
- Dáng vẻ chị cô ra sao?
Mục Lương buông mã tấu, kéo qua một khối vải trắng, đóng vào trên bàn vẽ.
Anh tìm than củi mài nhọn hoắt, nhẹ giọng nói:
- Cô miêu tả dáng vẻ chị cô, tôi có thể giúp cô phác họa ra chân dung của chị cô, đến lúc đó có thể đi hỏi người bộ lạc Nguyệt Đàm một chút.
- Có thể vẽ ra dáng vẻ của chị tôi thật chứ?
Mễ Nặc ngạc nhiên hỏi.
- Sẽ có mấy thành tương tự.
Mục Lương lạnh nhạt nói.
Khi còn trong bộ đội đặc chủng, nhận nhiệm vụ, có lúc phải dùng đến kí hoạ để vẽ ra chân dung kẻ địch, anh vẽ ra tướng mạo đều có mấy phần tương tự.
Ly Nguyệt đã tò mò đi tới, cũng muốn nhìn như thế nào làm được chỉ dựa vào miêu tả, lại có thể vẽ ra chân dung?
- Dáng vẻ của chị tôi vô cùng đẹp, nhưng rất ít khi cười, khí chất có chút lạnh lùng như trên người Ly Nguyệt.
Ngón tay của Mễ Nặc sờ lấy cằm, nhớ lại khuôn mặt của chị cô, lấy trọng điểm so sánh với Ly Nguyệt.
Mấy ngày ở chung.
Trước đó, cô gái tai thỏ sợ người lạ, hiện tại, đã có thể nói chuyện bình thường với cô gái tóc trắng.
-...
Khóe mắt của Ly Nguyệt khẽ nhăn một cái, cô ấy lạnh lùng hình như cũng không phải sai lầm.
- Trọng điểm ở vẻ ngoài, dáng vẻ, ánh mắt, mũi như thế nào?
Mục Lương hoàn toàn không biết vẽ như thế nào!
Một người rất đẹp? Xin hỏi vẽ như thế nào đây?
- ờ... để tôi suy nghĩ cái.
Mễ Nặc ngượng ngùng kéo kéo tai thỏ, suy nghĩ một chút nói:
- Tóc dài màu đen, một cặp lỗ tai giống như tai mèo, khuôn mặt xinh đẹp hơn so với tôi, đôi mắt màu đỏ...
- Sa Sa Sa...
Mục Lương nghe cô gái tai thỏ miêu tả đứt quảng, bản thân đã tự chắp vá, tưởng tượng ra trong đầu.
Tốn gần nửa canh giờ, một cô gái trong trẻo lạnh lùng, tóc dài màu đen, tai mèo xuất hiện trên vải vẽ tranh sơn dầu.
- Có giống chị của cô hay không?
Mục Lương lật qua lật lại bức tranh, hỏi:
- Có nơi nào không giống, cô chỉ ra để tôi vẽ lại.
- Nha! Có một chút giống.
Con mắt màu xanh lam của Mễ Nặc sáng lên.
So với khuôn mặt của chị cô trong trí nhớ, vẫn phải chỉnh sửa lại vài điểm:
- Mũi cao hơn một chút, lông mi ngắn lại một chút, khóe miệng cũng phải nhỏ lại một chút.
- Ok, đợi chút!
Mục Lương chỉnh lại bức chân dung.
Tốn thêm vài phút đồng hồ, bức chân dung lần nữa sửa chữa hoàn thành.
-...
Nhìn bức chân dung sau khi được Mục Lương chỉnh lại, sắc mặt cổ quái.
- Như thế nào? Cho tôi xem với.
Mễ Nặc thúc giục thăm dò.
- Cô xem đi!
Mục Lương đưa bức tranh tới.
- Oa! Đây chính là gương mặt của chị tôi.
Mễ Nặc giơ bức tranh lên cao, hưng phấn hô to.
- Dường như không sai biệt lắm với tuổi của cô bây giờ.
Ly Nguyệt đứng phía sau, nhìn bức chân dung.
Cô vô cùng bất ngờ với kỹ năng phác họa của Mục Lương, cư nhiên có thể dựa vào miêu tả vẽ ra chân dung của người khác, thật quá tài giỏi.
- Mới nãy khi còn chưa chỉnh sửa lại, ngược lại, tôi cảm thấy cô lớn lên rất giống dáng vẻ của chị cô.
Cô gái tóc trắng đưa ra nhận xét.
- Hở? Thật sao?
Vẻ mặt của Mễ Nặc ngẩn ngơ, chăm chú nhìn bức chân dung của chị mình.
Dường như, rất giống với khuôn mặt của chị cô trong trí nhớ bốn năm trước.
- Không có việc gì, bốn năm trước, gương mặt chuẩn xác hơn một chút.
Mục Lương vỗ tay, phủi phấn đen một cái.
- Bức tranh này để tôi đem cất.
Mễ Nặc hài lòng cầm lên bức tranh, đứng dậy đã chạy về phía phòng mình.
Mục Lương lại nhắc nhở:
- Ngày mai, cô đừng quên mang theo bức vẽ, còn phải dùng để tìm người.
- Tôi nhớ rồi!
Gi ọng nói thanh thúy của Mễ Nặc truyền đến từ trong phòng.
Ly Nguyệt liếc nhìn cửa phòng cô gái tai thỏ, đi đến bên người Mục Lương, nhỏ giọng hỏi:
- Anh thật sự cảm thấy có thể tìm được chị của Mễ Nặc?
- Ai -
Mục Lương thở dài.
Ly Nguyệt nghe được tiếng thở dài, cũng biết khả năng tìm được chị gái của cô gái tai thỏ không lớn.
Lông mày trắng như tuyết của cô ấy nhíu lại, hỏi:
- Đã như vậy, tại sao anh không nhắc nhở cô ấy? Sớm buông bỏ một chút. Dù sao, bốn năm trước, chị của Mễ Nặc cũng không lớn, một mình ở sinh tồn hoang dã bên ngoài, ngẫm lại cũng không có nhiều khả năng.
- Mễ Nặc rất thông minh, biết mình đang làm cái gì!
Mục Lương ôn hòa nói một câu.
Anh lại cầm lấy mã tấu lần nữa bắt đầu điêu khắc.
Mễ Nặc có thể không biết sao?
Không phải, cô đã sớm biết hy vọng tìm được chị mình, là vô cùng xa vời.
Chỉ có thể ôm hi vọng có thể tìm được chị mình, e rằng thực sự là không tìm được.
Hơn nữa, suy nghĩ tìm kiếm chị của cô ấy, là lời hứa ôn nhu giữa Mục Lương và cô gái tai thỏ.
Cũng là Mục Lương đang cố ý đang duy trì một tia hi vọng huyễn tưởng cho cô gái tai thỏ.
- Thì ra là thế...
Trong nháy mắt , Ly Nguyệt đã hiểu, cảm thấy trong lòng rối loạn.
Cô cắn môi cúi đầu, bàn tay nắm chặt góc áo, trong lòng không hiểu, có chút hơi đố kỵ.
Là ước rằng Mục Lương đối tốt với mình như Mễ Nặc?
Hay quan hệ của hai người?
Chính bản thân Ly Nguyệt cũng không biết, hoặc mơ hồ biết!
Cô ấy đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, cảm xúc có chút thay đổi.
Bầu không khí đột nhiên trầm xuống.
- Cô làm sao vậy?
Mục Lương cảm thấy không thích hợp, kinh ngạc ngẩng đầu.
- Không có... Không có gì, tôi trở về phòng.
Gương mặt của Ly Nguyệt hoảng hốt.
Cô vội vàng xoay người, dẫn theo làn váy chạy trở về trong phòng.
Bịch -
Cô gái tóc trắng ngã xuống giường, bàn tay liên tục đánh vào ngực.
- Loại cảm giác này đến cùng xảy ra chuyện gì? Cảm giác thật khó chịu.
Đầu óc của Ly Nguyệt loạn tao tao, trong lòng có rất nhiều phiền muộn, khiến người ta cảm thấy rất khó thở.
Nhiều ngày ở chung, cô đã bất tri bất giác dung nhập cuộc sống của hai người kia.
Trái tim của cô gái tóc trắng đang lặng lẽ mở ra.
Ly Nguyệt còn không biết, cô ấy đang lần đầu nếm thử cảm giác ghen tị.