Thời Huyền im lặng một lát rồi đáp: "... Ừm chưa."
Vũ Hằng nghe vậy liền túm lấy con Hỉ Hỉ đang quẫy loạn trong nước giếng, quấn con rắn xám nhỏ lên cánh tay trái, chân đạp vào thành giếng phủ đầy rêu trơn, ba chớp ba nhoáng đã nhẹ nhàng trèo ra khỏi giếng.
Vũ Hằng chẳng buồn để ý đến mấy lọn tóc ướt nhẹp, chăm chú quan sát chủ nhân của căn sân này.
Quỷ sai có thể bắt nhầm người nhưng cậu là thầy lang lớn nhất thế gian, chưa bao giờ nhìn nhầm, chưa từng đoán sai ngày giỗ của ai.
Lúc trước vừa nhìn thấy hắn đã thấy toàn thân toát ra tử khí, nhiều lắm là còn sống được một hai ngày nữa, nên cậu mới lười giải thích nhảy thẳng xuống giếng về nhà, kết quả đến giờ người này vẫn còn thở!
Giống như một cục pin sắp hết mà cứ treo đến tận bây giờ, nhà này vẫn chưa lo hậu sự.
Vũ Hằng sau một hồi mới nhận ra có thể mình đã dọa anh chàng này sợ, cũng không biết hai ngày nay tâm lý hắn có ổn không, Vũ Hằng nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu không phiền thì đưa tay trái cho tôi xem."
Ánh mắt Thời Huyền khẽ lóe, ở trường hắn thấy người ta quen nhau đều bắt tay phải. Hắn không hiểu lắm nhưng vẫn nghe lời đưa tay trái ra.
Vũ Hằng nắm chính xác mạch của Thời Huyền, làn da dưới đầu ngón tay lạnh buốt như băng, nếu không phải mạch đập vẫn còn sức sống thì cậu tưởng hắn đã chết rồi.
Người kỳ lạ thật.
Vũ Hằng nhìn thêm mấy lần nữa, không ngờ cậu nhìn không thấu người này, như thể có một lớp sương lạnh bao phủ, không biết có phải vì cậu mới đến thế giới này nên năng lực chưa đủ không.
Vũ Hằng không thích tiếp xúc với người nhìn không thấu không rõ ràng, cậu rút tay về nói: "Sức khỏe không tệ, không có vấn đề gì lớn đâu, ra nắng nhiều vào. Tôi còn việc gấp phải đi trước đây."
Vũ Hằng nói xong liền ôm con rắn nhỏ nhanh chóng chạy ra cửa sau sân, vội vã đi về phía nhà họ Hà.
Hỉ Hỉ trong tay vẫn xì xì kêu, Vũ Hằng nhíu mày nói: "Con ngửi thấy mùi chuông à? Thôi bỏ đi."
Lúc trước thấy cái giếng cổ trong căn sân hoang phế này không tệ, bây giờ xem ra sau này phải mượn giếng khác thôi.
Thời Huyền chăm chú nhìn bóng lưng Vũ Hằng rời đi, cúi mắt nhìn tay trái, cổ tay dường như vẫn còn vương lại hơi ấm của Vũ Hằng.
Ra nắng ư?
Gần đây là kỳ nghỉ hè nóng quá, Hà Vân Tiêu cứ nằm ườn ở nhà "ở cữ", vừa ăn hoa quả vừa ăn kem vui không tả xiết.
Quản gia vội vã bước nhanh vào báo: "Thiếu gia, thầy lang Vũ Hằng đến rồi, tôi thấy sắc mặt cậu ấy có vẻ gấp gáp, hình như có việc khẩn."
Hà Vân Tiêu bật dậy như cá chép, trong lòng thầm vui sướng, thầy lang Vũ Hằng bây giờ có việc gấp mà nghĩ ngay đến tìm nhà họ Hà nhờ giúp đỡ, điều này có ý nghĩa gì?
Mối quan hệ lại thân thiết thêm rồi! Tức chết lũ Lý Hạo kia hê hê.
Vũ Hằng vừa vào đã ném con Hỉ Hỉ cho Hà Vân Tiêu, hỏi: "Có thể cho tôi mượn một chiếc xe không? Nhanh nhanh nhanh!"
Hà Vân Tiêu luống cuống ôm lấy con rắn nhỏ, vội vàng chạy đến trước mặt Vũ Hằng cúi chào: "Không thành vấn đề! Thầy lang à, cậu có việc gì gấp vậy? Tôi nhất định sẽ xông pha vì cậu!"
Hà Vân Tiêu nhìn Vũ Hằng rồi lại nhìn con rắn, nghĩ một hồi rồi mạnh dạn kéo Vũ Hằng lên chiếc Maybach đậu trước cửa.
Suốt quãng đường Hà Vân Tiêu thấy Vũ Hằng cứ liên tục nhìn ra cửa sổ xe, trong lòng hơi lo lắng, không biết có phải thầy lang Vũ Hằng đi khám bệnh offline không?
Liệu có xảy ra chuyện gì ma quái không?
Vũ Hằng đột nhiên thấy một biển hiệu to đùng liền nói: "Dừng lại."
Tài xế nhà họ Hà ngơ ngác đạp phanh, Vũ Hằng lập tức xuống xe, trong lúc Hà Vân Tiêu còn đang phân vân có nên đi theo không thì thấy Vũ Hằng đã đi thẳng vào cửa hàng KFC.
Hà Vân Tiêu: "?"
KFC?
Hà Vân Tiêu mặt đơ ra, vội vàng đuổi theo hỏi: "Thầy lang Vũ, không phải việc gấp của cậu là ăn KFC đấy chứ? Hay là có bệnh nhân đang đợi chúng ta ở KFC?"
Vũ Hằng gật đầu: "Đúng vậy, bạn tôi bảo KFC chỉ điên cuồng vào thứ Năm thôi, nên tôi đặc biệt đến xem nó điên cuồng thế nào."
Cậu đặc biệt đến ăn gà.
"..." Hà Vân Tiêu lặng người, giờ cậu mới là kẻ điên cuồng thật sự!
Thôi được, ăn KFC vẫn còn hơn đụng ma.
Hà Vân Tiêu giúp Vũ Hằng tìm một chỗ ngồi ở góc, bản thân quay ra quầy gọi món, còn cố tình gọi thêm một suất trẻ em.
Khi Hà Vân Tiêu bưng cả đống đồ ăn nhanh quay lại, phát hiện chỗ của cậu ta lại nhiều thêm một bóng người cao gầy, chỉ liếc qua một cái Hà Vân Tiêu đã nhận ra đó là hàng xóm Thời Huyền của cậu ta.
Sao lại trùng hợp gặp nhau thế này?
Họ làm hàng xóm bao nhiêu năm rồi mà cơ hội gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay, vậy mà lại gặp ở đây?
Thời Huyền nói: "Ra ngoài hứng nắng, tình cờ gặp thôi."
Vũ Hằng thầm thấy phiền phức, ban đầu là để tránh các giếng cổ khác ở Kinh thị có thể tồn tại giám sát nên mới mượn giếng nhà hắn, ai ngờ anh chàng này mặt chết chóc mà chết không nổi.
Hà Vân Tiêu mang vẻ mặt "tôi biết ngay hai người có quan hệ mờ ám", đặt khay thức ăn lên bàn, mùi đồ ăn nhanh lập tức kéo suy nghĩ của Vũ Hằng về.
Vũ Hằng cầm đùi gà chấm bột ớt thử, mắt sáng lấp lánh, không ngừng khen ngợi: "Mấy người nói xem, đùi gà rán này ai phát minh ra vậy?"
Vũ Hằng nhai nhai nhai, liên tục tấm tắc: "Ngon quá."
Trước kia ở thời thượng cổ cậu sống những ngày khổ sở gì chứ, Vũ Hằng thậm chí còn nghĩ được ăn món này thì khám bệnh không lấy tiền cũng được!
Con rắn xám nhỏ cũng như Vũ Hằng chưa từng thấy thế giới, nhìn thấy các món gà mắt trợn tròn, ôm cánh gà Orléans cắn điên cuồng, Hà Vân Tiêu nhìn con gái rắn của cậu ta trông cũng khá dễ thương.
Thời Huyền không rời mắt khỏi Vũ Hằng, có vẻ cậu rất thích ăn gà, lúc này má trắng phớ căng phồng như chú chuột hamster đang tích thức ăn.
Giống như điệu vũ trừ tà đêm đó, tràn đầy sức sống, Thời Huyền lần đầu gặp người có sinh khí như vậy.
Đánh chết Hà Vân Tiêu cũng không ngờ, một ngày cậu ta có thể ngồi cùng bàn với Thời Huyền! Nhìn kỹ thì cũng không hung dữ đáng sợ lắm.