Chỉ là răng khôn... Vương Quân chưa từng chụp X-quang răng, sống ba mươi ba tuổi cũng chưa từng đau răng khôn, anh ta không phải chưa từng thấy đồng nghiệp bị đau răng khôn, còn âm thầm mừng thầm mình chắc không có răng khôn.
Kết quả không phải chưa mọc mà là bảy ngày sau mới phát tác?
Có trùng hợp như vậy không?
Vương Quân âm thầm cân nhắc, lập tức hiểu cách làm của Vũ Hằng.
"Cậu bé có chút tay nghề y thuật, sao phải lên mạng lừa đảo rồi hành nghề y trái phép?"
Cậu cứ tốt tốt chỉ điểm dưỡng sinh trên mạng thì có sao đâu, cậu livestream những thứ đó càng ngày càng huyền bí! Không bị tố cáo mới lạ.
Vũ Hằng không trả lời mà hỏi ngược lại: "Anh có tiền giấy và tiền xu không?"
Vùng quê của họ không giống thành phố lớn toàn dùng mã QR, không ít người vẫn dùng tiền mặt. Vương Quân sờ soạng một lúc móc ra từ túi một tờ một trăm hơi nhăn và một đồng xu.
Vũ Hằng nhận lấy nhìn số seri trên tờ tiền đỏ: "Số tiền cũng không tệ."
Vũ Hằng kẹp đồng xu vào giữa tờ tiền, nhanh nhẹn gấp tờ tiền thành hình tam giác, dùng sức bóp bóp vẫn có thể cảm nhận được đồng xu giấu bên trong.
Gấp xong Vũ Hằng lại trả một trăm lẻ một đồng cho Vương Quân, Vương Quân cầm tờ tiền gấp tam giác nhìn Vũ Hằng vẻ kinh ngạc.
"Con gái anh có phải hay không, sốt ba ngày rồi mà không thấy đỡ?"
Vương Quân kinh ngạc đến mức suýt đứng dậy đụng nóc xe.
Vũ Hằng làm sao biết được?
Vùng này khá nhỏ, không có nhiều phòng thuốc. Làng Nam Na chỉ có duy nhất phòng thuốc Thừa Đức.
Mặc dù anh ta tin tưởng y thuật của thầy lang Vũ, nhưng ông ấy đã đi hái thuốc và chưa trở về, trong phòng thuốc hiện chỉ có một đệ tử nhỏ là Du Kim.
Nhà họ Vương không mấy tin tưởng vào tay nghề của người đệ tử trẻ này, nên đã đưa con đi khám ở các phòng khám trên thị trấn, nhưng đều không mang lại kết quả gì.
Vương Quân cam đoan đây là lần đầu tiên gặp Vũ Hằng, cậu biết từ đâu?
Vương Quân theo bản năng nhìn về gương chiếu hậu trong xe, đồng đội ngồi ghế phụ lái nhận được ánh mắt lập tức lắc đầu không một tiếng động, ý là không tiết lộ ra ngoài.
"Anh đi làm nhiệm vụ đã vướng phải thứ bẩn thỉu, con gái anh còn nhỏ tuổi nên bị liên lụy."
Vũ Hằng nhìn vẻ mặt biến ảo khó lường của Vương Quân và giải thích: "Tiền này cho con gái anh dùng tạm, qua hai ngày thấy đỡ thì đến tôi lấy thuốc."
Vương Quân bóp tờ tiền gấp tam giác, đùa: "Cậu bé còn biết xem bói à? Vậy cậu là thầy bói hay thầy thuốc đây?"
Trong mắt người bình thường, thầy bói và thầy thuốc đều một giuộc cả, người trước là kẻ lừa đảo, người sau mới là người thật sự cứu mạng.
Vũ Hằng: "Đại úy Vương có biết mạch Thái Tố không? Thầy lang có thể thông qua bắt mạch, dựa vào sự thay đổi của mạch đập mà tính ra hung cát họa phúc của bệnh nhân."
Trong xe ngoài tiếng gió bên ngoài, không một tiếng động.
Vương Quân và đồng đội vẻ mặt khác nhau, Vũ Hằng đúng là gan to, dám trước mặt cảnh sát mà ngang nhiên làm mấy thứ huyền hoặc này.
Viên cảnh sát ngồi ghế phụ lái lén lút tìm kiếm trên trình duyệt, đệt thật sự có.
"Tiền này..."
Vũ Hằng đoán tính người bệnh luôn chính xác, cậu kiên nhẫn giải thích: "Các anh là cảnh sát, thân mang chính khí, tà vật thường không thể đến gần nhưng có thể dính vào người, người nhà khí hư dễ bị nhiễm."
"Tiền đỏ ngoài việc có chính khí của bậc vĩ nhân, khi lưu thông còn dính dương khí của rất nhiều người."
Đồng xu càng khắc được tà vật, dùng tiền đỏ bọc gấp thành tam giác giống như tập trung dương khí vào một chỗ, có thể trở thành một bùa bình an nhỏ, còn hữu dụng hơn cả tràng hạt được khai quang ở chùa thông thường.
Vương Quân nuốt nuốt cổ họng, nhất thời có chút không lời, cũng không biết nói gì.
Được rồi, cảm ơn.
Họ đưa cậu nhóc này đến đồn để gặp người trên phái xuống, định cho cậu uống trà, bắt viết bản cam kết một nghìn chữ rồi thả về, ai ngờ giờ ngược lại bị Vũ Hằng dạy cho một bài.
Xe dừng lại trong đồn cảnh sát, Vũ Hằng xuống xe đi theo Vương Quân và đồng đội vào trong.
Trong đại sảnh đứng một nam thanh niên đeo kiếm đào mộc, trên người mặc quần áo có vài miếng vá, để tóc lởm chởm, lưng thẳng tắp, chính khí lẫm liệt.
Thấy bọn họ vào, ánh mắt Trần Chiêu lập tức chính xác rơi xuống người Vũ Hằng, cũng không tự giới thiệu mà trực tiếp hỏi: "Tại sao cậu khám bệnh không có giấy phép?"
Vũ Hằng nhướn mày, Đại úy Vương mấy người thì thôi đi, đạo sĩ trước mắt này còn dám hỏi cậu như vậy.
Cậu đương nhiên có giấy phép, ấn tín thầy lang của cậu là thiên đạo thượng cổ ban tặng, đến thế giới này có lẽ do năng lực không đủ nên không lấy ra được.
Vũ Hằng lập tức công nhận sự phát triển khoa học kỹ thuật của thế giới này, bản điện tử bọn họ công nhận.
Trần Chiêu thấy Vũ Hằng không nói gì tưởng cậu lép vế, liền lấy từ trong ba lô ra một tờ giấy A4 in đen trắng đưa qua, giọng nghiêm túc mang vẻ quan phương: "Mấy buổi livestream của cậu trên mạng, Huyền Sở chúng tôi đã xem qua, sau cuộc họp bộ đã quyết định phá lệ cấp cho cậu giấy phép này."
Trên giấy A4 đen trắng in một chuỗi chữ triện, viết tên cậu, chính giữa in "Giấy phép thực tập đạo y", cơ quan cấp phép: Huyền Sở - Bộ Y đạo, trên đầu đóng một con dấu đỏ như vẽ bùa.
Trần Chiêu nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt Vũ Hằng, thấy mắt cậu chợt mở to, trên mặt lộ ra vẻ chê bai.
Mấy năm gần đây thế đạo không thái bình, yêu tà càng ngày càng nhiều, xác suất người bình thường mắc bệnh quái lạ tăng cao, mà nhân viên liên quan đến huyền học muốn có được giấy phép chính thức của Huyền Sở rất khó.
Vũ Hằng có được giấy phép này kích động là bình thường, anh ta có thể hiểu.
Vũ Hằng nói: "Chữ "phép" bị sai, các anh không biết chữ à?"
Trần Chiêu không thể tin: "Hả?"
"Đệt thật sự sai rồi." Trần Chiêu ghé lại gần nhìn thầm chửi một câu, lại ngượng ngùng nói: "Thôi, thôi dùng đại đi, dù sao con dấu này là thật, mọi người đều công nhận."
Vũ Hằng: "..."
Có vẻ cũng không chính quy lắm.
Trần Chiêu chợt nghĩ lại hỏi với vẻ mong đợi: "Hay là cậu đưa tôi năm trăm, tôi giúp cậu xin cái mới?"
Khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, Trần Chiêu muốn kiếm thêm chút tiền.
Vương Quân và các cảnh sát: "..."
Đây là chuyên gia từ trên phái xuống mà đội trưởng nói sao?