Chương 36 - Đại đội của chúng ta muốn xây dựng đài phát thanh 2
Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Gả Cho Chàng Quân Nhân Mặt Lạnh
Không Sơn Linh Vũ01-12-2024 22:27:35
Đại đội của chúng ta muốn xây dựng đài phát thanh 2
Ngưu Nhị Đản vội nuốt nước có ga trong miệng xuống, gật đầu liên tục: "Đúng vậy. Anh ấy là anh ruột của tôi, nhà của chúng tôi có hai anh em."
Ngưu Nhị Đản dừng một chút, lại nhấn mạnh, nói: "Chúng tôi là anh em cùng cha cùng mẹ."
Tần Hàn Thư bật cười: "Tôi biết rồi."
Ngưu Nhị Đản cũng cười hai tiếng: "Lúc ở nhà anh của tôi khen những thanh niên trí thức mới tới như các cô đấy."
"Hả?" Tần Hàn Thư tò mò hỏi: "Anh ta khen như thế nào?"
"Anh ấy nói vừa nhìn đã biết các cô xuất thân từ gia đình của các cán bộ, mỗi người đều..." Ngưu Nhị Đản gãi đầu suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Tinh thần vừa hăng hái vừa tiến tới... Tôi đã quên nguyên văn nói như thế nào rồi ... Đặc biệt là đồng chí Trương Kháng Mỹ, tinh thần tốt nhất!"
Tần Hàn Thư: "..."
Ý là chỉ khí chất đúng không?
Còn khen Trương Kháng Mỹ nhiều nhất nữa, xem ra vị kế toán Ngưu này là một người thù dai, ngày đó Trương Kháng Mỹ vừa mới tới có nói mấy câu đã đắc tội với anh ta.
Tần Hàn Thư thuận miệng hỏi: "Hôm nay kế toán Ngưu lại đi họp ở công xã, kế toán phải họp nhiều như vậy hay sao?"
Buổi sáng kế toán Ngưu đi công xã, còn ngồi trên máy kéo đi nhờ một đoạn.
Ngưu Nhị Đản vội xua tay nói: "Hôm nay không phải đi họp, anh ấy đến công xã để giành ưu đãi thay cho đội của chúng ta đấy. Công xã có một bộ thiết bị bị đào thải ra ngoài, anh ấy muốn lấy về dựng một cái đài phát thanh cho đại đội của chúng ta."
"Đài phát thanh?"
"Đúng vậy!" Ngưu Nhị Đản gật đầu: "Anh của tôi nói, có đài phát thanh rồi, sau này sẽ có thể đọc báo đọc tin tức cho bà con nghe, còn có thể phát nhạc nữa!"
"Nhưng việc này cũng chưa xác định, bởi vì các đại đội khác cũng đều muốn giành lấy bộ thiết bị kia."
Tần Hàn Thư nghe xong thì im lặng suy nghĩ
Không ngờ cô nói chuyện phiếm với Ngưu Nhị Đản một hồi lại nhận được một tin tức lớn như vậy.
Có đài phát thanh, thì phải có phát thanh viên.
Cô có nên tranh thủ ứng cử vào vị trí này không?
Tuy rằng cường độ làm việc đồng áng ở trước mắt vẫn còn nằm trong phạm vi chịu đựng của cô, nhưng ai mà không muốn hướng tới cuộc sống an nhàn kia chứ?
Máy kéo chạy thẳng vào trong trụ sở của đội, Ngưu Nhị Đản lại tốt bụng giúp đỡ dỡ đồ vật xuống, sau đó mới rời đi.
Nhìn thấy những khúc gỗ bị gãy vụn ở trong sân, Mã Triều Dương nói: "Thật ra tôi cũng muốn hỏi mấy người mua mấy khúc gỗ hư hỏng nhiều như vậy để làm gì vậy?"
Kim Ba ở bên kia giành nói: "Mấy khúc gỗ này bên ngoài nhìn có vẻ như bị gãy vụn, nhưng lại có thể dùng làm vật dụng trong nhà. Đồng chí Tần Hàn Thư mua mấy khúc gỗ này không bị lỗ đâu."
Tần Hàn Thư nhìn về phía Kim Ba: "Xem ra anh rất chuyên nghiệp nhỉ?"
Kim Ba mỉm cười, nói: "Bố của tôi là thợ mộc chuyên làm vật dụng trong nhà, từ nhỏ đến lớn mưa dầm thấm đất, nhưng tôi cũng chỉ biết sơ sơ mà thôi."
Tần Hàn Thư cũng nảy ra một ý tưởng, hỏi: "Vậy anh biết làm dụng cụ gia đình không?"
Cô đã hỏi thăm từ trước, thôn Hảo Loan cũng có thợ mộc, nhưng hiện tại họ cũng đang bận rộn chỉnh sửa dụng cụ nông nghiệp, muốn tìm người đó làm vật dụng trong nhà, ít nhất cũng phải đợi đến khi qua ngày mùa mới được.
Khi Tần Hàn Thư hỏi Kim Ba cũng không hy vọng quá nhiều, nhưng không ngờ Kim Ba lại gật đầu, nói: "Trước đây tôi thích nên quấn lấy đòi bố tôi dạy nên cũng học được một chút, tôi biết làm một ít dụng cụ cơ bản. Không dám nói là làm tốt nhất, nhưng cũng có thể cam kết là sẽ cho ra dụng cụ bền bỉ, rắn chắc."
Tần Hàn Thư vội hỏi: "Vậy tôi nhờ anh làm dụng cụ gia đình giúp tôi được không?"
Không thể nói sẽ cho tiền công, như vậy sẽ trở thành bóc lột, vì thế Tần Hàn Thư nói: "Anh muốn trao đổi với cái gì?"
"Tất nhiên là được!" Kim Ba suy nghĩ một lát, nói: "Tôi cũng không muốn gì khác, hay là dùng một ít vật liệu gỗ còn thừa làm bộ bàn ghế cho tôi vậy."
Mã Triều Dương vội hỏi: "Tôi cũng đang muốn nói Hàn Thư cho tôi một ít khúc gỗ còn thừa đấy!"
Tần Hàn Thư nói với Kim Ba: "Tôi muốn làm một cái tủ âm tường, một cái bàn và một cái tủ, anh tính giúp tôi xem còn lại bao nhiêu gỗ?"
Kim Ba suy nghĩ, nói: "Nếu Mã Triều Dương cũng muốn làm một bộ bàn ghế, có lẽ là đủ."
Tần Hàn Thư gật đầu nói: "Được, vậy cứ quyết định như vậy đi."
Mã Triều Dương nói: "Khúc gỗ này bao nhiêu tiền? Tôi chia tiền với cô."
Một đống lớn như vầy chỉ có năm đồng tiền mà thôi, chia không được... Tần Hàn Thư nói: "Anh cũng đừng chia tiền với tôi. Như vậy đi, trong khoảng thời gian Kim Ba làm dụng cụ trong nhà nên sẽ không đi làm việc, cho nên anh làm giúp phần công việc của anh ta đi, cũng xem như góp sức làm dụng cụ gia đình, được không?"
Tuy rằng Mã Triều Dương tình nguyện ra tiền cũng không muốn làm việc, nhưng nếu Tần Hàn Thư đã nói như vậy thì anh ta sẽ nghe theo. Dù sao thì công việc đồng áng trong khoảng thời gian này cũng không nặng nề gì lắm.
Lúc này, Triệu Như vẫn luôn lắng nghe mấy người này thương lượng lại đột nhiên sợ hãi: "Vậy tôi phải làm sao bây giờ?"