Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Gả Cho Chàng Quân Nhân Mặt Lạnh
Không Sơn Linh Vũ01-12-2024 22:27:37
Tần Phi Dương lớn hơn Tần Hàn Thư bảy tuổi, tình cảm của hai người rất tốt, không khác gì anh em ruột.
Sau khi cha Tần qua đời ba năm, Tần Phi Dương kế thừa ý chí của cha tham gia quân đội, những năm nay, tuy không quay về nhưng thường xuyên gửi thư cho Tần Hàn Thư.
Tần Hàn Thư trước đây là người có ấm ức chỉ biết nhịn, sẽ kể những phiền não vụn vặt trong cuộc sống cho Tần Phi Dương nghe, nhưng sẽ không nói vấn đề lớn.
Ví dụ về sự áp bức của nhà họ Hồ đối với cô, cô không nhắc tới một chữ.
Cho tới khi cô qua đời được nửa năm, Tần Phi Dương không nhận được thư của cô, hỏi Dương Ái Trinh, Dương Ái Trinh thấy không giấu được, mới nói chuyện cô tự sát.
Tới nay Tần Hàn Thư vẫn nhớ, khi đó Tần Phi Dương từ bộ đội chạy về, hai mắt đỏ ngầu suýt chút bóp chết Dương Ái Trinh.
Tần Phi Dương luôn là người cởi mở rạng rỡ, cái chết của Tần Hàn Thư khiến anh ấy không chỉ tự trách hổ thẹn, còn tràn ngập thù hận đối với nhà họ Hồ và Dương Ái Trinh. Tần Phi Dương từ bộ đội chuyển ngành, coi việc báo thù cho em gái là mục tiêu quan trọng của cuộc đời, bắt đầu chống đối nhà họ Hồ.
Chỉ là, vô số tôi tớ phía sau Hồ Văn Văn luôn khiến Tần Phi Dương thất bại thảm hại, rơi vào kết cục thê thảm: vợ bị cưỡng bức, con trai bị bắt cóc, mình trở thành kẻ lang thang điên điên dại dại.
Tần Hàn Thư nắm tay thành quyền.
Tính lại từng món nợ, đời này có thế nào cô cũng không thể để người nhà họ Hồ sống yên!
Thư do Tần Phi Dương gửi tới lúc này, vẫn là hỏi thăm bình thường.
Tần Hàn Thư lập tức bắt đầu hồi âm, nói chuyện mình phải xuống nông thôn, còn kèm theo địa chỉ cụ thể nơi mình nhập đội, để lần sau Tần Phi Dương gửi thư thì đổi sang địa chỉ đó.
Sau khi viết xong ra ngoài gửi thư về, Dương Ái Trinh và Hồ Văn Văn đã có mặt ở nhà, trên bàn chất đầy túi lớn túi nhỏ, nhìn có vẻ đã mua không ít đồ.
Hồ Văn Văn liếc Tần Hàn Thư, cố ý nói to: "Mẹ, tấm vải lục quân này đẹp, con muốn may quân trang mới mặc."
Dương Ái Trinh cười đồng ý: "Được."
Lúc này trong xã hội thịnh hành mặc quân trang, Hồ Văn Văn đã có hai bộ, Tần Hàn Thư lại không có bộ nào.
Trước đây Tần Hàn Thư nhìn Hồ Văn Văn mặc quân trang, vẻ ngưỡng mộ trong mắt giấu cũng không giấu được, mỗi lần đều khiến Hồ Văn Văn vô cùng đắc ý.
Nhưng lúc này, Tần Hàn Thư nghe thấy lời của cô ta, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một cái, đi thẳng về phòng mình.
Hồ Văn Văn kinh ngạc, sau đó tức giận, giậm chân, nghiến răng nói: "Thanh cao cái gì..."
Vào thành phố nhiều năm như vậy, nhưng khi Hồ Văn Văn đối mặt với Tần Hàn Thư, vẫn có cảm giác tự ti không nói được.
Lúc nhỏ cô ta với Tần Hàn Thư cùng ra ngoài, hàng xóm xung quanh luôn nói một người giống thiên kim tiểu thư, một người giống nha hoàn nhóm củi.
Không cần nói, Hồ Văn Văn là người giống nha hoàn nhóm củi đó.
Hồ Văn Văn ngay từ nhỏ đã trồng xuống hạt giống đối địch, so bì, sau đó cô ta luôn hữu ý vô ý cướp đi mọi thứ mà Tần Hàn Thư để ý.
Tới hôm nay, gần như tất cả đồ của Tần Hàn Thư đều thuộc về cô ta, bao gồm người mẹ ruột sống nương tựa nhau của Tần Hàn Thư!
Nghĩ tới đây, Hồ Văn Văn mới dễ chịu một chút, cô ta làm nũng với Dương Ái Trinh: "Mẹ, mẹ nhìn nó, kéo cái gương mặt chết dầm đó, giống như ai nợ tiền nó vậy."
Dương Ái Trinh nhíu mày, nói: "Mẹ đi xem em gái con, không khéo thân thể lại không thoải mái."
Nhìn Dương Ái Trinh đi khỏi, mặt Hồ Văn Văn lập tức sầm lại, gọi mẹ nhiều năm như thế, chung quy cũng không bằng con ruột của người ta!