"Đúng đúng đúng." Lý Đại Hằng vỗ đầu: "Ba suýt nữa quên chuyện này." Trương Nhã Lệ cắn môi, ánh mắt có chút mơ hồ: "Con làm mất điện thoại, đang chuẩn bị mua một cái mới rồi làm thẻ mới, đợi đăng ký thẻ xong con sẽ gọi điện cho ba."
Cô ấy nói xong dường như còn sợ Lý Đại Hằng không tin, cố ý kéo tay ông lắc hai cái nũng nịu: "Cha lo lắng cái gì, nếu con không muốn liên lạc với ba thì chủ động gọi điện thoại nhận người thân làm gì!"
Nghe được câu này, trong lòng Lý Đại Hằng cũng yên tâm hơn nhiều, vội vàng lấy một xấp tiền trong túi ra đưa cho Trương Nhã Lệ: "Ba đưa tiền này cho con mua điện thoại, mua cái tốt một chút."
"Được." Nếu Trương Nhã Lệ từ chối ngược lại chỉ khiến lo lắng trong lòng Lý Đại Hằng càng không yên, dứt khoát nhận lấy tiền rồi ôm lấy ông: "Ba, nhớ phải bảo trọng."
Sau đó quay người ôm Lý Tử Nhiên, nhỏ giọng thì thầm bên tai: "Em trai, chăm sóc tốt cho ba, cũng chăm sóc tốt cho bản thân."
Buông Lý Tử Nhiên, Trương Nhã Lệ xua tay, trên mặt rộ lên nụ cười tươi rói: "Không cần tiễn chúng con, con và Lạc Phàm muốn đi dọc theo ven đường hóng gió. Cảm ơn hôm nay mọi người đã ở bên cạnh, con rất vui!" Bị nụ cười của Trương Nhã Lệ lây nhiễm, trên mặt Lý Đại Hằng và Lý Tử Nhiên cũng cũng hiện lên một nụ cười, theo bản năng mà vẫy vẫy tay. Hai cô gái nắm tay nhau quay người rời đi, nhìn bóng lưng xa dần của hai người, trong lòng Lý Tử Nhiên dâng lên một nỗi bất an. Nhớ lại lúc xếp hàng sáng nay, thông qua hình ảnh phản chiếu trên cửa kính bên cạnh cậu thấy Trương Nhã Lệ âm thầm đưa tất cả đồ ăn cho Lý Lạc Phàm, từ đầu đến cuối đều không ăn; lại nhớ lúc ăn trưa, Trương Nhã Lệ vô cùng vui vẻ kể cho cha nghe những câu chuyện thú vị khi còn học đại học, đũa trong tay chưa hề đặt xuống, nhưng kỳ thật đồ ăn trên đũa cũng chưa từng đưa vào miệng. Thậm chí, cô ấy cả ngày nay không uống ngụm nước nào.
Cậu từng nghi ngờ rằng có thể Trương Nhã Lệ mắc căn bệnh nặng gì đó không thể ăn uống, nhưng quan sát cả ngày cậu lại cảm thấy là bản thân nghĩ nhiều rồi. Những trò chơi ở khu giải trí cái nào kích thích thì Trương Nhã Lệ chơi cái đó, chơi từ sáng đến tối tinh thần vẫn hăng hái như cũ, hoàn toàn không giống dáng vẻ bệnh tật.
Lý Tử Nhiên đoán không ra sai ở đâu, nhưng giác quan thứ sáu nhắc nhở rằng cậu nhất định phải truy cứu đến cùng, bằng không sau lần chia ly này có khả năng không thể gặp lại nữa.
Mắt thấy bóng dáng hai cô gái sắp biến mất khỏi tầm mắt, Lý Tử Nhiên không chút do dự chạy theo hướng bọn họ rời đi.
Bên ngoài khu giải trí giao thông thuận lợi, có tàu điện ngầm có xe bus có taxi, nhưng hai cô gái đều không chọn, mà trực tiếp đi đến một công viên nhỏ bên cạnh.
Lý Tử Nhiên vừa nhìn liền lo lắng, bây giờ đã sắp mười giờ đêm rồi, ánh đèn trong công viên lờ mờ u ám, gần như không có ai sẽ đi bộ trong công viên giờ này, hai cô gái giờ này đến công viên vô cùng nguy hiểm.
Cậu lập tức chạy theo sau, thế nhưng vừa tiến vào lại không thấy tung tích của hai người nữa. Cậu lau mồ hôi nhễ nhại trên đầu rồi nhìn bốn phía xung quanh, chợt thấy bên cạnh bức tranh tường tối tắm lộ ra một góc áo đỏ.